Chương 9: Ươm Mầm - Kẻ Khao Khát Linh 1
Mặt trời không có xuất hiện trên đỉnh đầu của dân cư Regudtella. Không trung chỉ có mây trắng, chim bay, cùng những vệt phấn màu loang lổ.
Ở bìa rừng rừng Ngọc Bích, nơi đường mòn nhỏ các thợ săn thường hay đi lại, có hai sinh vật đang đứng. Một lớn một nhỏ.
Bọn họ là Chó Hoang cùng Tự Minh.
Trước đó không lâu, hai người họ vừa bị Gai Tuyết xua đuổi. Nguyên văn như sau:
“Đi vào thành phố và tìm cho thằng bé vật dụng sinh hoạt hằng ngày. Ít nhất cũng phải có một bộ trang phục để thay đổi. Đi đi, nơi này chúng tôi không có phát quần áo miễn phí”
...
- Ngài Chó Hoang, mặt trời đi đâu mất rồi?
Nhảy cóc lên dấu vết bước chân mà Chó Hoang để lại trên mặt đất, Tự Minh chơi vui vẻ vô cùng. Nó hào hứng hỏi.
- Ở bên dưới.
Chó Hoang trả lời ngắn gọn, ngón trỏ chỉ thẳng xuống mặt đất.
- Ồ, thật khó tin. Thế cái gì đang chiếu sáng cho chúng ta vậy á?
- Một món bảo vật của hoàng tộc Nigiborit.
- Ngài đã từng thấy qua nó chưa ạ?
Tự Minh bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nó chạy đến bên cạnh Chó Hoang, ngửa đầu mong chờ.
- Hoàng tộc giấu nó rất kỹ. Chỉ có những hậu duệ trực hệ của Nigiborit mới được vinh hạnh gặp qua nó vài lần. Người bên ngoài không cần nghĩ tới.
- Ồ.
Chó Hoang phá lệ trả lời một câu dài. Ông ta liếc nhìn Tự Minh. Ở góc độ từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy cái đỉnh đầu tròn vo của thằng bé, và mái tóc xù rối, bởi vì chủ nhân thất vọng gục đầu, trở nên xẹp lép ỉu xìu.
Người đàn ông nhẹ nhàng vớt lên thằng bé, để nó ngồi ở trên cổ. Thân hình của một bé trai mười ba tuổi không còn thích hợp để có thể hưởng thụ vị trí đó. Nhưng với vóc người to lớn của Chó Hoang, hình ảnh lại mạc danh hài hòa.
Chó Hoang cõng đứa trẻ nhỏ đi đến ngã ba đường, nơi có ba tấm biển chỉ về ba phương hướng: thị trấn Gấu Nâu Con, rừng rậm Ngọc Bích, thành phố Lưỡi Kỳ Nhông.
- Thật kỳ quái, những chữ viết trên đó rất lạ lẫm, thế nhưng con có thể xem hiểu. Còn có tiếng nói, tiếng nói ở nơi đây phát âm cũng khác.
Tự Minh ê a nói một câu “chào buổi sáng” bằng tiếng mẹ đẻ, lại nói một câu “bạn đã ăn sáng chưa” bằng ngôn ngữ của Regudtella, ý đồ biểu thị sự khác biệt.
- Là do chim Tu Túc. Nó có thể giúp cho người đến từ thế giới bên trong nắm giữ được ngôn ngữ của Regudtella. Ngay lập tức.
- Thật kỳ diệu.
Tự Minh ngạc nhiên ồ lên. Thằng bé bỗng nhớ đến chim nhỏ từng nói rằng, nó đã giúp chính mình cùng chị Cát Thanh khơi thông ngôn ngữ. “Xem ra lần sau gặp lại phải nghiêm túc cám ơn chim nhỏ” Tự Minh quyết định.
- Đi thôi. Bám chặt.
Chó Hoang nắm lấy đôi chân mà thằng bé con buông thõng trước ngực mình, hai chân phát lực nhảy lên, tựa như một con báo hướng về thành phố Lưỡi Kỳ Nhông lao nhanh.
Tự Minh hưng phấn hét lên. Nó ôm c·hặt đ·ầu của Chó Hoang, cẩn thận không níu đau người đàn ông, há to miệng đón lấy từng ngụm gió ngược lối. Nó phấn khởi nhìn cảnh vật lướt ngang qua tầm mắt, nhanh chóng lùi về phía sau. Lần đầu tiên nó được hưởng thụ cảm giác di chuyển với tốc độ cao, một cách trần trụi, gần gũi đến nỗi, mỗi tấc da thịt lõa lồ bên ngoài đều có thể cảm thụ được từng cú chạm mạnh giữa gió và người.
Chó Hoang chạy như bay trên con đường dẫn lối đến thành phố gần nhất. Và khi mái tóc của Tự Minh bị gió quạt đến ngửa hết về phía sau, bọn họ cũng đặt được bước chân lên mặt đường lộ thuộc thành phố Lưỡi Kỳ Nhông.
---
Lưỡi Kỳ Nhông là thành thị cách Làng Răng Khôn Nomegun quãng đường ngắn nhất. Nó tựa lưng vào dãy núi Vuốt Dơi, nằm trên ngã ba tiến về ba hướng: Rừng Ngọc Bích, bình nguyên Hoa Loa Vàng và vịnh Tiếng Ngâm.
Vì lẽ đó, thành phố này trở thành lựa chọn dừng chân số một dành cho thương đội và những người lữ hành. Tự Minh chưa kịp nhìn thấy thành phố đã bị dòng người đông đúc khiến cho choáng ngợp. Đủ loại sinh vật tựa như lũ cá mòi kẹt trong một cái hộp thiếc, quẫy đạp nhích người từng milimét chỉ để tiến về phía trước.
Chó Hoang buông xuống Tự Minh, đợi cho thằng bé đứng vững trên mặt đất mới giúp nó vuốt gọn mái tóc. Ông ta còn từ trong một cái túi áo được may xéo mẹo bên hông lấy ra một chiếc khăn mới tinh, vô cùng sạch sẽ, sau đó ấn lên mặt của nó, vuốt mạnh từ trán kéo xuống tới cằm.
Tự Minh hiểu, ngài Chó Hoang hẳn là có ý tốt giúp nó lau đi bụi đường. Thế nhưng mặt của nó đau quá. Đau đến nỗi thằng bé nhịn không được quay đầu trốn sang một bên, nhe răng hít hà.
Chỉ là bất ngờ thay, thứ Tự Minh nhìn thấy bên chân của nó không phải mặt đường lát đá. Thay vào đó là một con nhện đỏ to ngang bánh xe tải, và ngồi trên lưng con nhện là một người đàn ông nhỏ thó, trông như đứa trẻ bốn năm tuổi có khuôn mặt của người trưởng thành.
- Kính chào hai vị khách tha hương, các bạn đi bộ đến đây sao?
- Đúng vậy.
Chó Hoang gật đầu.
- Xin tự giới thiệu, tôi là Xnet, thành viên của Đội trật tự Nhện Đỏ, số hiệu 07. Bởi vì hôm nay lưu lượng khách ghé thăm khá đông, để đảm bảo an toàn cho việc di chuyển khi tiến vào nội thành, xin hãy để tôi dẫn đường cho các vị.
- Làm phiền ngài.
- Đó là trách nhiệm của tôi, xin mời theo sát phía sau.
Tự Minh học theo Chó Hoang, khom lưng nói lời cảm ơn. Hai người theo Xnet đạp lên con đường lát đá tấp nập người qua lại.
Con đường rất rộng, chia làm ba làn đường, một làn cho khách đi bộ, một làn vào và một làn ra dành cho các phương tiện di chuyển lớn, ví dụ như một ông lão cưỡi tê giác vừa đi ngang qua Tự Minh. Mỗi làn đường được phân cách bởi một hàng cây trắc bách diệp. Một vài người có bộ dáng tương tự Xnet không ngừng nhảy bắn tới lui trên đám bụi cây trắc bách diệp, dùng cả tay lẫn chân kêu gào ra hiệu cho mọi người di chuyển theo đúng trật tự.
- Tiên tổ trên cao. Đội trật tự Trắc Bách Diệp đã hơn bốn ngày không được nghỉ ngơi. Nhìn quầng thâm đen nhánh bên dưới đôi mắt nhỏ của bọn họ xem. Đáng thương biết bao.
Hướng dẫn Tự Minh cùng Chó Hoang tiến vào làn đường dành cho khách đi bộ, Xnet không kiềm được cảm xúc nhỏ giọng than thở. Tự Minh nhìn con nhện đỏ bị ủ rũ bao trùm đến từng sợi lông chân, cảm thấy nó có thể ngả ngang rồi ngáy lên o o bất cứ lúc nào.
- Hôm nay lượng người đến có vẻ đông hơn mọi ngày.
Chó Hoang lặng lẽ che chắn Tự Minh khỏi đám đông xô bồ, đôi tay lực lưỡng khoanh lại trước ngực, âm thầm đánh giá dòng người.
- Đâu chỉ hôm nay. Từ năm ngày trước, không hiểu sao có rất nhiều người chạy từ các nơi khác nhau ồ ạt tràn vào Lưỡi Kỳ Nhông. Liên tục cho đến hôm nay. Rất nhiều đội viên đã phải làm việc không ngừng nghỉ để duy trì an toàn trật tự cho thành phố.
Xnet bực bội thở dài. Gã nâng lên bàn tay nhỏ gầy thô bạo xoa mặt, lại vỗ vỗ đầu con nhện động viên nó.
- Các vị cứ việc di chuyển bên trong làn đường này, đi thẳng tới phía trước là được. Làn đường này không phân chiều di chuyển, nửa đường đổi ý quay đầu cũng không thành vấn đề. Chỉ cần không chủ động gây sự thì sẽ không có việc gì xảy ra. Chúc các vị có một chuyến tham quan hài lòng. Tôi còn phải đi tiếp t… Xein vĩ đại xin trợn to mắt!
- Đội Nhện Đỏ! Đội Nhện Đỏ!!
Xnet thét lên. Gã điều khiển con nhện đỏ dùng một tốc độ đáng nể nhảy vòng qua đám đông chen lấn, chạy như bay đi vào làn đường lớn vào thành.
- Tránh ra. Tất cả mọi người mau tránh ra! Đội Nhện Đỏ tập hợp!
Mọi người mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng nép vào hai bên. Ngay khi đội Nhện Đỏ vừa dùng tốc độ nhanh nhất dệt ra một cái lưới lớn, một bóng đen từ trên trời lao v·út xuống mặt đất, tựa như một quả đạn pháo. Mạnh đến nỗi cái lưới lớn cũng không thể ổn định được nó. Thậm chí có vài con nhện tội nghiệp còn bị kéo bay theo.
- Thật không thể tin tưởng! Lưỡi Kỳ Nhông cấm bay. Cấm bay! Cấm bay! Cấm bay!
Tự Minh nghe được tiếng Xnet rống giận. Giống như một con sư tử nổi điên. Nó nhịn không được nhón chân thăm dò sang làn đường bên kia.
- Trời ạ. Cậu thậm chí còn không có thành niên! Không nói đến việc cậu chưa đủ tuổi điều khiển sinh vật bay. Lưỡi Kỳ Nhông không cho phép bay lượn trên bầu trời của thành phố. Chúng tôi đã xây dựng một dãy tháp dừng chân ở cách đây không xa. Và việc cậu cần làm là gửi con chim đáng thương này tại tháp, sau đó hoặc là dùng đôi chân của chính mình, hoặc là đi theo phương tiện công cộng tiến vào thành phố!
Tự Minh gặp rắc rối vì thân cao. Bởi vì dù cho thằng bé đã nhón chân hết sức, trong tầm nhìn của nó vẫn chỉ có đầu và đầu. Nó thở phì phì, có một chút không hài lòng, thầm đặt ra mục tiêu phải tìm cách để mau chóng cao hơn.
Thằng bé len lén liếc nhìn Chó Hoang, cái đầu nhỏ hi ha nghĩ thầm, có thể cao lớn tựa như ngài Chó Hoang là tốt nhất. Quá tuyệt vời. Cực kỳ hoàn mỹ.
Đám đông bên kia vẫn còn ồn ào nhốn nháo. Xem ra cậu bé cưỡi vật thể bay kia gặp rắc rối lớn. Bởi vì con chim không chỉ kéo theo hai con nhện đỏ đáng thương, nó còn đâm bay vào xe hàng sau cùng của một đội buôn, khiến cho mấy thùng hàng bị móp méo vỏ ngoài.
Cho nên bên cạnh tiếng rống điên tiết của Xnet, còn xen thêm vào vài tiếng mắng vốn của người khác, có vẻ là chủ của đội buôn.
Tự Minh ngẩng đầu, nó thấy Chó Hoang nhìn đăm đăm vào thùng hàng bị tổn hại của đội buôn nọ, nhịn không được hỏi thăm.
- Bọn họ có sao không ạ?
- Không sao. Đi thôi.
Chó Hoang ồm ồm trả lời. Dứt khoát xoay người, dẫn Tự Minh nhanh chóng tiến vào thành thị.
…
Lưỡi Kỳ Nhông không có tường thành nguy nga đồ sộ. Nó chỉ có một hàng rào đá thấp lùn bao quanh thành phố, cùng với rất nhiều cây trắc bách diệp cao lớn tựa như những cái tháp chọc trời, kiêu ngạo rung rinh tán lá rộng lớn. Chúng nó sẵn sàng đánh bay bất cứ kẻ nào có ý đồ không theo con đường chính thống lẻn vào bên trong.
Cổng thành rất lớn. Nó được ghép từ thân của những cây đại thụ khổng lồ, và được các thợ thủ công tỉ mẫn khắc lên những họa tiết tinh xảo khéo léo.
Thế nhưng nó không có cánh cửa.
Tự Minh nhìn trái lại sang phải, cuối cùng xác nhận một điều, cái cổng này nó thật sự không có cửa. Cho đến khi thằng bé nghe được hai người ở bên cạnh nói chuyện với nhau.
- Lần đầu tiên tôi thấy cổng thành không có cánh cửa. Quả thật quái lạ.
- Ai nói với anh cổng thành không có cánh cửa?
- Thế nó đi đâu mất rồi? Anh xem, trống trơn kia kìa.
- Ai chà. Nơi này thật sự có một cánh cửa. Hẳn là nó lại trốn đi nơi nào chơi đùa rồi.
- Đi chơi? Một cái cánh cửa?
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế. Đâu phải anh không biết bất cứ thứ gì cũng đều có thể trở thành Linh. Một Linh ham chơi là điều bình thường thôi.
- Cũng có lý. Nói vậy, cho dù cánh cửa không ham chơi, Người Hộ Linh của nó cũng cần đi xả hơi.
- Đúng thế.
...