Chương 11: Ươm Mầm - Kẻ Khao Khát Linh 3
- Nên dùng bữa trưa.
Chó Hoang gõ hai nhịp lên một cột đá dựng đứng phía trước "Bí Mật Của Tài Phú" chờ đợi một viên gạch xanh tiến tới.
Bọn họ không đáp xuống mặt đường mà tiếp tục dùng gạch xanh di chuyển. Tự Minh cúi đầu nhìn xuống phố xá bên dưới, đường phố tấp nập đầu người, đủ mọi kiểu dáng.
Xem ra cái nóng gay gắt ban trưa cũng không thể ngăn cản thú vui mua sắm của mọi loài sinh vật.
Bọn họ vòng vèo vài khúc cua, đi đến bên cạnh một đài phun nước xinh đẹp.
Chính giữa đài phun là một con kỳ nhông đang hé to miệng rộng. Con kỳ nhông được điêu khắc tinh xảo từ cẩm thạch xám, một cột nước mát lạnh từ bên trong miệng nó ào ào phun ra.
Đám người tụ thành từng nhóm vây xung quanh đài phun nước. Có mấy người ngồi trên bệ đá, hưởng thụ tia nước li ti bắn vào người, rôm rả tán dóc. Có vài người đứng cạnh khóm cây bao quanh đài phun, dâng lên cho lũ kỳ nhông sinh sống bên trong tán lá đủ loại thức ăn. Thức ăn có trứng chim nhỏ, côn trùng, còn có cả bánh kem. Và khi con kỳ nhông hài lòng vì bữa trưa ngon miệng, nó sẽ há miệng hộc ra một đồng vàng. Còn đám người thì hò reo tranh nhau đồng vàng đấy.
Một đứa trẻ cao lêu nghêu như cái sào phơi đồ, tóc đen xoăn tít được trùm gọn dưới tấm khăn chi chít hoa nhỏ, cật lực xô ra đám người trưởng thành bảo vệ đồng vàng mà nó vừa kiếm được.
- Tránh ra, đấy là bánh kem mà tôi dâng lên. Con kỳ nhông ăn bánh kem của tôi, cho nên đồng vàng là của tôi! Mấy người hiểu chứ?
Nó hét lên the thé bằng chất giọng đang vỡ của thiếu niên, chua lè như chanh.
Khi đám người vẫn còn xô đẩy tranh giành, Chó Hoang đã dẫn Tự Minh ghé vào một tiệm ăn có mặt tiền đối diện đài phun nước.
Mặt tiền của tiệm ăn được trang hoàng bằng khung cửa sổ lớn lắp kính trong suốt, và bên dưới trang trí một cái bồn hoa thật dài, tuy rằng bồn hoa không có hoa mà trồng đầy quả mọng. Cánh cửa gỗ nâu lẳng lặng đứng bên dưới tấm bảng hiệu “Khẩu Vị Tuyệt Hảo”. Tự Minh còn tinh mắt nhìn thấy hai cây nấm mèo mọc ở hai bên cánh cửa, trông như một đôi tai gấu.
- Hoan nghênh quý khách! Ồ, là anh sao Chó Hoang?
Trong âm thanh “kẽo kẹt” của cánh cửa bị di động, một người phụ nữ từ bên trong bước nhanh ra ngoài, thân hình vạm vỡ trông không khác gì một chiếc xe ủi đất.
Thực khách ngồi ở hai bên vô cùng tự nhiên cùng tự giác nhấc lên chiếc bàn ăn, nâng nó tránh sang một bên, đợi cho người phụ nữ đã đi qua mới đem chúng dời về chỗ cũ.
Những cái bàn không ai ngồi thì thảm thương hơn. Chúng nó tựa như vừa bị một con tê giác ủi qua, ngã chổng vó. Có cái xấu số còn gãy mất một chân.
- Hai người.
Chó Hoang như cũ là một người trầm lắng, trả lời rất ngắn gọn. Người phụ nữ cũng không tỏ ra bực mình. Bà ta tươi cười niềm nở dẫn hai vị khách đến vị trí sát bên cửa sổ.
- Có thể ngắm cảnh đài phun nước. Còn ít bị người qua lại q·uấy n·hiễu. Hai vị hài lòng chứ?
Đợi cho Chó Hoang gật đầu ngồi xuống. Nữ chủ quán tươi cười càng tươi hơn mấy phần, mấy ngón tay béo mập tựa như những thanh lạp xưởng nhanh nhẹn phát cho Chó Hoang cùng Tự Minh mỗi người một tấm thực đơn.
Thực đơn được khắc rõ ràng trên tấm gỗ mỏng. Bên cạnh chữ viết ngay ngắn còn có hình vẽ một bàn chân gấu, một con ong, một cây dừa cùng một quả dâu tây.
Chó Hoang không tốn nhiều thời gian lựa chọn. Ông chọn món ăn đơn giản y như cách mà ông giao tiếp thường ngày, một dĩa cơm chiên liền xong bữa.
Tự Minh cũng ngại ngùng chọn lựa tới lui. Nó bắt chước Chó Hoang gọi một dĩa cơm chiên. Chỉ là Chó Hoang có vẻ không mấy hài lòng. Ông gọi thêm cho nó một bát súp trứng đà điểu Dung Nham, cùng một ly nước ép dâu.
- Xin vui lòng chờ một chút, rất nhanh sẽ có món ăn.
Bà chủ tiệm ăn yêu thương tặng cho Tự Minh một cái bẹo má, xoay người tiếp tục ủi đi một đống bàn ghế. Tự Minh hít hít cái mũi xẹp. Hình như nó vừa ngửi được hương vị ngọt ngào của mật ong.
Thằng bé tràn đầy hứng thú nhìn qua khung cửa kính, tiếp tục quan sát đám đông náo loạn bên cạnh đài phun nước. Đứa trẻ cao gầy đội chiếc khăn trang trí hoa nhỏ lúc này đã bắt đầu cùng những người khác chơi trò rượt bắt, bởi một đồng vàng.
Mà Chó Hoang thì lẳng lặng di chuyển bình hoa trang trí ở góc bàn sang rìa bên ngoài. Ông ta rút đi nhánh hoa nhỏ được cắm bên trong bình thủy tinh, thay vào đó là một đồng Xen chắn ngang miệng bình.
Đồng Xen nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người bên trong tiệm ăn. Một bóng người cao vượt mức bình thường, che phủ toàn bộ thân mình bởi một cái áo choàng màu xám lông chuột, từ một góc tiệm ăn bước ra. Y tựa như gạt mở không khí mà từ từ lướt đi.
Tự Minh cực kỳ hoài nghi bên dưới chân của y là một cái ván trượt mà không phải dùng chân đi bộ.
Người đó ngồi lên cái ghế ngồi bên mặt còn trống của bàn ăn, từ bên trong lớp vải vóc vươn ra một bàn tay, gõ hai nhịp lên trên bề mặt bàn gỗ. Bàn tay đó không có da thịt, chỉ còn lại khung xương trắng hếu. Và bên trong khung xương là một đám khói đen quay cuồng hỗn loạn.
Tự Minh bị hù dọa đến hoảng hồn. Thằng bé suýt chút nữa thì cho người quái dị kia một đá ngay bụng rồi. Nó nhìn Chó Hoang không hề tỏ ra kinh hoảng, thân hình vững chãi tựa một ngọn núi, quyết định xoay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài, mặc dù tay nhỏ vẫn còn ôm chặt ngực trái. Tuy nhiên hai cái lỗ tai của nó vẫn nhạy bén không bỏ sót một chữ nào suốt cuộc trò chuyện.
- Đội buôn vừa tiến vào thành phố lúc sáng nay. Bọn họ dùng xe P.E đời 2 của P.C.T để di chuyển.
Chó Hoang lấy ra thêm một đồng Xen đặt lên đồng Xen ban đầu, đi thẳng vào vấn đề.
"Đây hẳn là một phương thức trao đổi thông tin". Tự Minh im lặng suy đoán. "Nhưng đội buôn đó có gì khiến cho ngài ấy hứng thú nhỉ?"
- Đó là đội buôn Quỷ Lửa. Một đội nhỏ hoạt động dưới cánh chim che chở của Bảo Tàng Ác Ma. Bọn họ đã đi qua hầu hết các ngõ ngách của Zelhain. Và đây là lần đầu tiên bọn họ tiến đến thành phố này.
Người cao gầy bên dưới lớp áo choàng là một người đàn ông. Ông ta có giọng nói quỷ dị như tiếng chim cú gọi nhau đêm khuya. Khiến cho từng sợi lông tơ của Tự Minh dựng đứng vì ớn lạnh.
- Bọn họ chỉ làm mua bán thôi sao?
- Thuần túy mua bán. Ngoài âm thanh leng keng của đồng vàng, lỗ tai của đám thương nhân đó còn có thể nghe thấy thứ gì khác nữa đâu.
Người đàn ông châm chọc cười khẽ. Y vươn tay nâng lên nhánh hoa bị Chó Hoang đặt ở một bên, lẳng lặng ngắm nhìn nó từ từ úa tàn, thối rữa, cuối cùng biến thành một bãi nhầy nhụa, xuyên qua từng khớp xương cùng đám khói đen, nhỏ giọt tí tách lên mặt gỗ nâu.
- Trái tim ngập ngụa bùn đen của họ đang dần thối rữa. Và trí óc của họ chỉ còn lại những thủ đoạn gớm ghiếc. Vì những đồng Xen mỹ lệ, bọn họ đã hoàn toàn dâng hiến linh hồn mình cho ác ma.
- Ta muốn biết về kế hoạch mua bán lần này của họ. Tất cả khía cạnh.
Chó Hoang để sát người vào người đàn ông quỷ dị kia, gằn từng chữ.
- Hai đồng Xen không đủ, thưa quý ngài Chó Hoang.
Người đàn ông bình tĩnh trả lời, bàn tay xương trắng chậm rãi nắm lấy những đồng Xen vắt ngang miệng bình hoa, cất vào bên trong vạt áo.
Chó Hoang không có chặn lại người đàn ông. Ông cầm lên vỏ Trai Mắt Quỷ, không ngừng từ bên trong lấy ra đồng Xen, cho đến khi người đàn ông chầm chậm gật đầu mới dừng lại.
Lúc này, trên mặt bàn ăn đã chất lên một núi nhỏ đồng vàng. Liên tục có ánh mắt nhìn về hướng này, tuy rằng nồng đậm ác ý cùng tham lam, nhưng không có ai dám nhích một bước tới gần.
- Mọi người đều khao khát có được Linh. Và Quỷ Lửa mang đến cho bọn họ cơ hội ai cũng đều mơ ước.
Không gian quanh người Tự Minh bất ngờ trở nên tối sầm, mọi âm thanh bỗng nhiên im bặt, chỉ còn lại giọng nói của người đàn ông, nhẹ hẫng phảng phất tiếng hít thở. Nó diễn ra trong độ dài của một nhịp tim đập, nhanh đến không kịp nắm bắt.
Tự Minh còn ngờ ngợ rằng chính nó gặp ảo giác.
---
Thời gian không bởi vì loài người trầm mặc mà chậm lại bước chân.
Người đàn ông quái lạ đã mang theo những đồng Xen đi xa, và Chó Hoang tựa như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào .
Tự Minh bất an ngồi co quắp trên ghế ăn, hoang mang không biết nên làm thế nào để xoa dịu cơn tức giận của một con gấu to.
May mắn bà chủ tiệm ăn đã kịp thời giải thoát nó khỏi dòng dung nham nóng rát.
- Đừng mang theo tâm tình tiêu cực để ngồi ăn cùng một đứa trẻ. Hoặc là thu lại cơn tức giận của mình, hoặc là tôi ném anh vào bên trong đài phun nước để hạ nhiệt.
Bà ấy dùng đôi tay lạp xưởng vỗ mạnh vào lưng Chó Hoang, xẵng giọng mắng.
- Ta xin lỗi.
Tự Minh cảm giác được Chó Hoang dường như vừa liếc nhìn nó, dù gương mặt của ông ấy bị bịt kín bởi một lớp băng vải. Và ông ấy tỏ ra ảo não trông như một con Husky vừa phạm phải sai lầm.
- Không sao đâu ạ. Cháu ổn.
Thằng bé tặng cho Chó Hoang một nụ cười rạng rỡ.
Tự Minh hiện tại quả thật rất ổn, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tuy rằng nó nói không rõ lý do.
- Thật là một đứa bé đáng yêu.
Bà chủ tiệm tranh thủ thêm một lần véo cái má phúng phính của Tự Minh, vừa vui vẻ hừ ca vừa nâng lên mâm gỗ, bắt đầu bày biện món ăn lên trên bàn.
Hai đĩa cơm chiên được mang ra đầu tiên. Chúng nó là những hạt cơm trắng ngần xen kẽ màu đỏ của thịt tôm, màu xanh của đậu que cùng màu vàng ươm của trứng, được chứa đựng trong một dĩa đá xám, và vun lên như một ngọn đồi nhỏ thông qua đôi tay tạo hình của người đầu bếp.
Vài cọng rau mùi được rải xung quanh, bên hông ngọn núi còn có đôi viên quả mọng căng tròn. Và đặc biệt, ở một góc của cái đĩa, dưới chân ngọn núi làm bằng cơm chiên, có một vệt mật ong vàng óng.
Mật ong rất thơm, tuy rằng Tự Minh không biết cơm chiên còn cho thêm mật ong để làm gì.
- Dâu Tây Đỏ, tôi cần phải đi…
- Ăn sạch đĩa cơm của anh rồi muốn đi đâu thì đi.
Dâu Tây Đỏ, bà chủ tiệm ăn, lạnh lùng ngắt lời Chó Hoang.
- Ăn đi bé con. Cưng cần thêm gì có thể nói với ta.
Đối với Tự Minh lại là một nụ cười ngọt ngào như mật ong.
Chó Hoang đành phải bất đắc dĩ xử lý dĩa cơm, trong khi đó Dâu Tây Đỏ tiếp tục nâng lên một cái bồn đá.
Bồn đá to như cái thau rửa mặt, bên trong dâng lên một nửa nước súp nấu từ xương, trông khá nguội lạnh vì váng mỡ còn nổi lềnh bềnh ở mặt trên. Sau đó Dâu Tây Đỏ lại ủi ngang nhà ăn hai chuyến, ôm ra một quả trứng to ngang quả banh da, vỏ gồ ghề, nhìn qua như một cục than đá nóng đỏ.
Dâu Tây Đỏ ra hiệu cho Tự Minh nghiêng người tránh ra một chút, dùng bàn tay lạp xưởng của mình bổ ra vỏ trứng.
Không có dịch trắng cùng lòng đỏ của trứng chảy ra, chỉ có một dòng dung nham nóng chảy, từ trên cao ào ào đổ xuống bên trong bồn đá, đẹp tựa thác đổ. Dung nham không những hâm nóng toàn bộ bồn đá, khiến cho nước súp bên trong ùng ục sôi trào, ngay cả mặt bàn gỗ vốn mát lạnh cũng ấm lên rõ rệt.
Nước xương hầm đơn điệu bị thay thế bởi màu đỏ cam xinh đẹp, làm người liên tưởng đến một viên ruby lộng lẫy chói mắt, và mùi hương thì béo ngậy quyến rũ, dụ dỗ đầu lưỡi của người kêu gào muốn ăn.
Không dừng lại ở đó, bát súp trứng còn được bà chủ tiệm rắc lên một dúm phấn mịn, thứ mà bà ấy gọi là bột tảo biển vùng cực. Nó có thể khiến cho dung nham đang sôi trào hạ nhiệt độ ngay lập tức, trở nên ấm áp thích hợp cho con người thưởng thức.
Tự Minh lạ lẫm múc lên một thìa lớn súp trứng, há to miệng húp sạch. Hai bên má của nó phình phình như một con hamster tham ăn, và đôi mắt thì híp lại, thở dài thỏa mãn.
Bồn canh trứng rất lớn, Tự Minh đành phải gửi lời cầu cứu đến Chó Hoang. Mặc dù có vẻ khá gấp gáp muốn rời đi, nhưng có lẽ do cái liếc xéo lạnh giá của bà chủ Dâu Tây Đỏ, người đàn ông bị trấn áp dính chặt trên ghế không dám động đậy.
Đợi cho đến khi Tự Minh hút một ngụm nước ép dâu tây tráng miệng, sau đó bị vị ngọt của nó làm cho c·hết kh·iếp, Chó Hoang mới đẩy ra ghế ăn.
- Phiền cô chăm sóc thằng bé.
- Đi đi. Nhớ lấy, đừng để lạc bản thân. Không có đứa nhỏ nào sẽ thích một cái bia tưởng niệm đâu.
Chó Hoang gật đầu, dặn dò Tự Minh phải nghe lời Dâu Tây Đỏ, ngoan ngoãn đợi ông ấy trở về, sau đó vội vã lao ra bên ngoài như một cơn gió, rất nhanh liền chìm vào dòng người đông đúc, mất hút.
- Kiên nhẫn quá kém.
Dâu Tây Đỏ bĩu môi, thân hình to mọng nhanh nhẹn cuốn đi đống bát đĩa trên bàn. Tự Minh cũng trèo xuống đất, tỏ vẻ chính mình có thể hỗ trợ làm việc.
- Quả thật là một đứa bé ngoan.
Dâu Tây Đỏ than thở, sau đó thẳng thừng cự tuyệt. Tiệm ăn của bà không có thiếu người đến nỗi cần một đứa trẻ mười ba tuổi phụ giúp.
---