Chương 12: Siêu Đầu Bếp Robbie 1
Mặc dù phu nhân Dâu Tây Đỏ liên tục cường điệu rằng Chó Hoang sẽ quay lại trả tiền cho bữa ăn, và Tự Minh chỉ cần ngồi ở một góc chơi đùa là được, thế nhưng thằng bé vẫn kiên trì tranh thủ tới tay một công việc thích hợp với nó: nhân viên thu ngân.
—
Đối diện với đài phun nước nơi trung tâm mua sắm phồn hoa nhất của thành phố Lưỡi Kỳ Nhông, tọa lạc một cửa hàng lâu đời có tuổi thọ đã mấy trăm năm. Cửa tiệm được xây nên từ gỗ của những cây đại thụ bên trong rừng Ngọc Bích, cao hai tầng lầu. Tầng bên dưới dùng cho kinh doanh, và tầng thứ hai phục vụ sinh hoạt hằng ngày.
Những người dân sống lâu năm ở đây cho hay, rất rất lâu về trước, đó là một cửa hàng bán các món đặc sản đến từ rừng Ngọc Bích. Thế nhưng cách đây hơn mười năm, nơi này đột nhiên đổi chủ nhân, cửa hàng cũng được gắn lên một cái bảng hiệu mới, gọi là “Khẩu Vị Tuyệt Hảo”.
"Khẩu Vị Tuyệt Hảo" là một tiệm ăn đáng để đến thử một lần. Những người ở đây nói với nhau như thế.
Bên trong tiệm ăn được trang trí tràn đầy đồng thú, và hương mật ong thoang thoảng tựa hồ muốn ướp ngọt tâm hồn mỗi vị khách ghé thăm. Đắm chìm trong những giai điệu tươi mát khiến lòng người thư thái, và ánh sáng vàng ấm áp từ đèn chùm thủy tinh, mọi người rũ bỏ đi mệt nhọc của một ngày dài, chuyên tâm thưởng thức món ăn đậm đà tâm huyết của bà chủ tiệm, cùng những cốc nước ngọt đến tê dại đầu lưỡi. Tuy rằng bàn ghế thường xuyên bị ủi gãy chân, nhưng bà chủ tiệm vô cùng nhanh chóng sửa sang lại chúng, cho nên thực khách cũng không cảm thấy đấy là một điểm trừ.
- Kính thưa quý khách, của ngài hết ba mươi đồng Nat ạ.
Tự Minh đếm đủ ba mươi đồng Nat, đặt chúng vào cái túi da thỏ đeo chéo trước ngực, ví tiền tạm thời mà Dâu Tây Đỏ giao cho nó, lễ phép cúi đầu tiễn đi thực khách.
- Mẹ!
Bất thình lình từ bên ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp thủy tinh dày, vọng đến tai người ngồi bên trong một tiếng thét xé lòng.
- Mẹ, mẹ ơi, cứu!
Tiếng thét dồn dập phảng phất người đuối nước, tuyệt vọng nắm bắt mọi thứ trong tầm với, dù chỉ là một sợi rơm rạ mong manh.
Cửa tiệm phảng phất bị một con bò tót đâm bay. Từng thớ gỗ va đập vào tường, rền rĩ than khóc giữa tiếng tim đập vì giật mình mà lỡ đi một nhịp. Và khi chân ghế bị xô đẩy thô bạo, kin kít kêu lên từng tiếng chua xót, không ít người nhíu mày.
Tuy nhiên bọn họ vẫn lựa chọn im lặng, bởi vì một bóng người to lớn đã xuất hiện trước cửa nhà bếp.
- Mẹ! Cứu, cứu. Cứu mạng.
Đứa trẻ cao lêu nghêu như một cái sào phơi đồ, da đen nhẻm và trên đầu quấn lên một cái khăn trang trí đầy hoa nhỏ, lao đến ôm chầm Dâu Tây Đỏ, cật lực kéo bà ấy ra bên ngoài.
Đây là đứa trẻ đã dùng một khối bánh kem chiếm được một đồng vàng từ con kỳ nhông. Tự Minh đối với nó ấn tượng vô cùng.
- Từ từ nào Robbie, con lại gây chuyện?
- Không. Không hề! Otas vĩ đại làm chứng, con chỉ muốn cho con kỳ nhông nếm thử vài loại khẩu vị đặc biệt mà thôi.
Đứa trẻ khăn hoa nhỏ đau khổ rên rỉ, gương mặt đen nhẻm đã nhớp nhúa nước mắt hòa cùng nước mũi.
- Sau đó con kỳ nhông bị con độc c·hết?
Không có bất ngờ, cũng không phẫn nộ, Dâu Tây Đỏ bình thản rời khỏi cửa tiệm, nhàn nhã như việc đi chợ mỗi buổi sáng, mà Robbie, tên của đứa trẻ kia, đang không ngừng thúc giục mẹ của nó. Hai người vừa nói vừa rời khỏi cửa hàng, tìm đến một khóm cây gần đài phun nước.
- Đó là sự cố. Hơn nữa nó cũng chưa có c·hết. Mẹ, nhanh lên, mau cứu nó.
- Đáng thương con kỳ nhông. Con vật ngốc nghếch tham ăn đó bị độc suýt c·hết không biết bao nhiêu lần vẫn không chừa.
Ai đó thở dài, vài người thân thiện nở nụ cười, bộ dáng thấy nhiều không trách.
- Thằng bé đó tên là Robbie, con trai của phu nhân Dâu Tây Đỏ.
Trông thấy gương mặt nhỏ hoang mang của nhân viên thu ngân mới đến, một vị khách ăn mặc phú quý tốt bụng giải thích.
- Thật ra là con nuôi.
Vị phu nhân ngồi cạnh bên dùng ngón tay trắng nõn, đeo đầy nhẫn bảo thạch gõ gõ móng tay đỏ chót lên thành đĩa, mỉm cười bổ sung.
- Thân ái, con nuôi cũng đều là con.
Người khách ăn mặc trông có vẻ rất giàu sang kia hiền lành trả lời. Vị phu nhân không có tiếp lời, chỉ mỉm cười ưu nhã. Tuy rằng Tự Minh cảm thấy bà ta giống đang bẻ cong cái miệng của mình hơn là đang cười.
- Robbie cũng muốn nấu ăn ngon như mẹ của nó.
- Thế nhưng thằng bé cứ thích thử nghiệm những khẩu vị mới.
- Tôi từng mấy lần n·gộ đ·ộc vì ăn đồ ăn do thằng bé mang lên. May mắn phu nhân Dâu Tây Đỏ kịp thời phát hiện.
- Tôi cũng vậy.
Phòng ăn dần trở nên rôm rả, mọi người đều đắm chìm trong những hình ảnh xưa cũ của năm tháng, tiếng cười ha ha liên tiếp vang lên, sưởi ấm gian phòng, và ánh mắt bao dung bắt đầu nhìn xuyên qua khung cửa kính, dõi theo hai thân ảnh một cao gầy, một vạm vỡ.
- Sau đó Robbie bị cấm tiến vào tiệm ăn.
- Và thế là con kỳ nhông trở thành mục tiêu tiếp theo của nó.
Mọi người cười phá lên. Một người thợ rèn còn vui vẻ đến độ dùng cả cánh tay tráng kiện của mình vỗ lên mặt bàn đôm đốp.
Không lâu sau, cửa tiệm ăn lại một lần nữa kẽo kẹt mở ra, phu nhân Dâu Tây Đỏ đã nhanh chóng cứu sống con kỳ nhông và quay trở lại. Lót tót chạy theo sau làn váy của bà là Robbie, với khuôn mặt ảo não nhăn nhó.
- Con nghĩ là con kỳ nhông sẽ thích khẩu vị đó. Một loài vật khi mới sinh ra sẽ ăn vỏ trứng của chính nó để bổ sung chất dinh dưỡng. Đáng lẽ chúng nên thích mùi vị đó như chúng ta thích mùi sữa.
Robbie có vẻ khá bối rối, nó nói lắp rất nhiều.
- Nhưng không có nghĩa là công thức của con đúng. Con cho một con kỳ nhông Tài Phú ăn vỏ trứng của kỳ nhông Sa Mạc, trộn cùng nước dãi rồng đất, đất sét xám và lá trắc bách diệp nghiền nát? Con nên đội ơn Otas phù hộ, con kỳ nhông chỉ ăn vào một lóng tay, nếu không dù là Xassaya ra tay cũng không cứu lại được nó.
- Nhưng, nhưng nó đâu có độc đâu.
Robbie nhỏ giọng phản bác. Nó không để ý đến phu nhân Dâu Tây Đỏ đột nhiên dừng lại, làm cho cái trán của nó đâm vào tấm lưng thô cứng ấy một cú rõ đau.
Phu nhân Dâu Tây Đỏ cũng không xem xét cái trán gồ lên một cái núi nhỏ của Robbie, ngón tay lạp xưởng chỉ thẳng vào đầu nó, tức giận mắng.
- Đúng vậy, không sai, công thức của con không có độc. Con kỳ nhông không có bị độc c·hết. Nó c·hết là do nghẹn. Bị đất sét xám nghẹn c·hết!
Robbie tiu nghỉu cúi đầu. Nó gù lưng đi đến một cái ghế gỗ gần đó, ngồi phịch xuống. Từ trên xuống dưới đặc sệt một luồng không khí chán nản nặng nề.
Phu nhân Dâu Tây Đỏ không đếm xỉa tới nó. Bà đi nhanh vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị thức ăn cho khách. Để khách hàng của mình phải đợi quá lâu không nằm trong tôn chỉ phục vụ của bà.
—
Tại Regudtella không thể nhìn thấy mặt trời, cũng không có mặt trăng xuất hiện. Thay vào đó là bầu trời đen tuyền huyền bí, cùng những vệt phấn màu lơ lửng trên không. Vào đêm, chúng nó tựa như lân tinh lấp lánh phủ kín không trung, lại dùng ánh sáng dịu nhẹ của mình chiếu rọi mặt đất.
Mở cửa tiễn đưa vị khách cuối cùng rời khỏi tiệm ăn, Tự Minh rốt cuộc có được vài giây phút thảnh thơi. Nó chọn một cái bàn trống, sau đó đổ ra đống đồng vàng bên trong túi da thỏ, cẩn thận kiểm kê.
Robbie vẫn như kẻ mất hồn, nằm vật ra trên bàn, trông không khác gì bãi bùn lầy.
Phu nhân Dâu Tây Đỏ chuẩn bị bữa tối nhanh nhẹn như cách mà bà phục vụ khách hàng. Bà xuất hiện cùng với mùi hương thức ăn nồng đậm, khiến cho Tự Minh thèm thuồng hít hà cái mũi xẹp.
- Đến giờ dùng bữa tối rồi, bé con.
Bà cùng Tự Minh cười hiền lành, và cho Robbie một cái tát vào lưng khi bước ngang qua nó.
- Ngưng ủ rũ thảm thương! Đừng để người bạn mới cười nhạo. Ngồi dậy ăn tối.
- Vâng.
Robbie uể oải trả lời. Nó nâng lên gương mặt đen nhẻm, buồn bã nghẹn ra nụ cười chào hỏi. Tự Minh cảm thấy đứa trẻ này có biểu cảm như một chú cá hề vậy, làm cho người khác nhìn vào liền vui vẻ.
- Chào cậu, tớ là Tự Minh. Nguyễn Bửu Tự Minh.
- Thành thật xin lỗi vì đã không chào hỏi bồ từ sớm. Tớ tên là Robbie. Robbie không có họ. Nếu cậu có nghe ai nói về Robbie Đại Sư Độc Dược thì, có lẽ, người đó đang chỉ đến tớ.
Robbie đưa cho Tự Minh một bàn tay, chờ đợi đáp lại. Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp của tiệm ăn “Khẩu Vị Tuyệt Hảo” hai đứa nhỏ chính thức làm quen lẫn nhau.
- Đại Sư Độc Dược?
Tự Minh bật cười. Nó nghĩ là nó biết vì sao Robbie lại bị người khác đặt cho cái tên như thế.
- Thật ra tớ cực kỳ cự tuyệt danh hiệu đó. Chẳng ra gì. Nghe không giống người tốt tí nào. Tớ thích được gọi là Bậc Thầy Ẩm Thực. Hoặc là Đầu Bếp Vĩ Đại. Đại loại thế.
Tự Minh há miệng muốn nói vài lời cổ vũ bạn mới, thế nhưng khi nó nhìn thấy phu nhân Dâu Tây Đỏ liếc tới, ánh mắt nguy hiểm như một con gấu to, bao nhiêu lời nói vừa nảy lên trong đầu đột nhiên nghẹn lại nơi đầu lưỡi.
Thằng bé vô cùng biết điều chuyển sang chủ đề khác, chẳng hạn như là mâm tiệc thịnh soạn tối nay. Robbie nhanh chóng lấy lại tinh thần, nó từ trên mâm xé xuống một miếng thịt nướng mật ong, ăn như người bị đói rỗng ruột ba ngày liên tiếp. Còn Tự Minh, nó đang vui vẻ hưởng dụng một khoanh cá hồi áp chảo, thơm ngon béo ngậy.
Phu nhân Dâu Tây Đỏ vô cùng hài lòng rót cho mỗi đứa một ly mật mía, đồng thời há to miệng, càn quét một con gà hấp rượu say ngất lòng người.
—
- Xem ra hôm nay Chó Hoang sẽ không trở lại. Tự Minh cùng Robbie ngủ chung một đêm nhé.
Dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, phu nhân Dâu Tây Đỏ từ thắt lưng lấy ra một cái đồng hồ quả quýt xem xét thời gian. Hiện tại đã gần tám giờ tối.
Bà kéo xuống những tấm rèm che đi mặt kính cửa sổ, khóa kỹ cửa nẻo rồi ra hiệu cho hai đứa cùng nhau lên lầu.
- Ngài ấy sẽ ổn, đúng không ạ?
Tự Minh không có hỏi Chó Hoang đi đâu và làm gì. Bởi vì trực giác nói cho nó rằng phu nhân Dâu Tây Đỏ sẽ không trả lời. Nó chỉ quan tâm đến an nguy của ngài ấy.
Từ khi gặp mặt cho đến nay, Chó Hoang hầu như không hướng về nó giải thích bất cứ điều gì. Tất cả đều diễn ra một cách đương nhiên, như cách mà ngài ấy cho rằng dĩ nhiên phải là như thế.
Tự Minh giống như chiếc lá nhỏ bị cơn l·ũ c·uốn trôi, vô lực thả mình theo dòng chảy của nước, cầu nguyện nước xiết sẽ không xé nát bản thân.
Lần đầu tiên gặp Chó Hoang, nó cảm thấy vô cùng có hảo cảm với người đàn ông này. Nó nguyện ý tin tưởng ông ta là một người tốt, một người đã, và sẽ tiếp tục giúp đỡ nó, một cách vô điều kiện.
Chó Hoang giao Cát Thanh cho Gai Tuyết chữa trị. Chó Hoang giao nó cho phu nhân Dâu Tây Đỏ trông nom. Ông ấy hành động mà không hề có một lời giới thiệu hay giải thích. Mà Tự Minh cũng không có đưa ra bất cứ nghi vấn nào, ngoan ngoãn đóng vai một đứa trẻ hiểu chuyện. Một phần vì nó tin tưởng người đàn ông này. Một phần vì thằng bé không còn lựa chọn nào khác.
Nhỏ Yếu, dạy nó học được Bằng Lòng cùng Thỏa Thuận.