Chương 13: Siêu Đầu Bếp Robbie 2
- Bồ vẫn còn lo lắng cho..
- Ngài Chó Hoang.
- Á, đúng. Ngài Chó Hoang. Tớ có gặp qua ngài ấy vài lần trong tiệm ăn. Ngài ấy là người giám hộ của cậu sao?
Robbie từ trong phòng tắm đi ra, cả người ướt sũng hơi nước cũng không thèm lau khô. Nó nhảy lên giường đến bên cạnh Tự Minh, cùng nhau xuyên qua khung cửa kính ngắm nhìn cảnh đường phố.
- Có thể xem là như thế.
Đường phố về đêm vẫn đông nghịt người. Bọn họ tụ lại bên nhau thành từng nhóm, chụm đầu cùng nhau bàn bạc điều gì đó, từ sáng đến tối, không biết mệt mỏi.
- Bồ yên tâm đi. Mẹ tớ đã nói là ngài ấy sẽ không sao. Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.
Tự Minh nghĩ đến phu nhân Dâu Tây Đỏ dùng năm ngón tay lạp xưởng vò đầu nó, hiền hòa cùng nó nói rằng: “Sẽ không có chuyện gì. Gã ấy luôn là như thế, nghe đến Bảo Tàng Ác Ma liền phát cơn điên. Cứ để ông ta đi giải tỏa đi. Qua cơn liền sẽ bình thường trở lại” không hiểu sao bất an càng lúc càng gia tăng.
- Điên cả rồi. Tối cũng không ngủ, ngồi ngoài đó làm gì không biết. Tớ đã mất ngủ mấy đêm vì bọn họ.
Robbie chồm cái lưng dài nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay xoa chiếc khăn trùm đầu thêu đầy hoa nhỏ, bực bội than phiền.
- Không đúng. Xem ra các khách sạn bên trong thành phố cũng không còn chỗ để chứa chấp bọn họ. Tuy rằng đông người giúp cho tiệm ăn trong mấy ngày này kiếm lời khá nhiều, nhưng bọn họ khiến cho lũ kỳ nhông sợ hãi. Tớ đã phải vắt hết óc không ngừng suy nghĩ ra món mới để trấn an lũ kỳ nhông đáng thương.
Dưới ánh đèn vàng mông lung từ viên thủy tinh gắn trên vách tường, Robbie ngáp dài. Nó rúc mình vào cái chăn mềm mại, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài.
Tự Minh không nói gì. Nó im lặng vuốt ve tấm chăn. Cái chăn tựa như một thảm hoa cỏ xinh đẹp, có màu xanh lục đậm và thêu đầy hoa nhỏ màu cam rực rỡ.
Tự Minh lại nhìn lên cái khăn trùm đầu của Robbie. Cùng một màu sắc. Cùng một kiểu dáng hoa văn. Nó hơi đắn đo một chút mới quyết định mở miệng hỏi.
- Cậu biết vì sao lượng người tiến vào thành phố lại đột nhiên tăng lên như thế không?
- Tớ nghe nói đội buôn Quỷ Lửa cùng Hiệp Hội Thương Mại của Hoàng gia sẽ tổ chức một buổi triển lãm có một không hai vào sáng mai, tại quảng trường Đá Vôi, và diễn ra liên tục trong vòng ba ngày.
Robbie ngẩng đầu trả lời, đồng thời giơ lên ba ngón tay.
- Sáng mai sao? Tớ có thể đến đó tham quan chứ?
- Tại sao lại không? Tớ cũng muốn đến đó tham quan một phen. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi đi.
Robbie hồ hởi nói. Nó nhanh chóng làm ra quyết định. Không đợi Tự Minh kịp hồi đáp, thằng bé đã chui ra khỏi chăn, cúi người lục lọi bên dưới gầm giường gỗ, lôi ra một cái balo cũ mèm.
- Tuy rằng nhìn qua có vẻ khá cũ, nhưng nó cực chắc - Nó cười ngượng, hàm răng trắng sứ bên dưới ánh đèn vàng lấp lóe - xem nè, mẹ tớ may cho tớ.
Robbie cầm lấy một con gấu vải được treo lủng lẳng bên hông balo, cùng Tự Minh khoe khoang.
- Phu nhân Dâu Tây Đỏ sẽ đồng ý cho chúng ta đến nơi đó chơi sao?
- Chắc chắn đồng ý. Mẹ tớ siêu dễ. Bồ cứ an tâm đi.
Robbie không sao cả trả lời, nó đi vòng quanh lục lọi phòng ngủ, sau đó không ngừng nhét những thứ linh tinh vào cái balo.
Tự Minh vẫn còn một chút băn khoăn. Nó nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa Chó Hoang cùng bộ xương khô lúc chiều, cảm thấy ngày mai phu nhân Dâu Tây Đỏ sẽ cực kỳ không dễ nói chuyện.
- Đừng nhét nữa, cái balo bị cậu nhồi căng phồng rồi, và nó có vẻ sắp nổ tung đến nơi.
Được Tự Minh nhắc nhở, Robbie rốt cuộc cũng chịu ngừng tay. Nó lại lấy ra một cái áo khoác to, bề mặt vải may lên rất nhiều túi hộp, một lần nữa điên cuồng nhét đồ.
- Cậu mang theo những thứ này để làm gì?
Tự Minh hiếu kỳ cầm lên một quả mọng lạ mắt. Quả mọng có màu tím xanh, vỏ tựa vỏ quả na, nhưng nhỏ hơn và có một mùi chua gắt mũi.
- Ừm, tớ hi vọng ngày mai sẽ có cơ hội được biểu hiện một chút, ờm, tài nấu nướng. Yên tâm đi, tớ sẽ chỉ nấu cho động vật ăn mà thôi. Đừng có nhìn tớ với ánh mắt đó chứ. Bồ làm tớ bị tổn thương đấy.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của bạn mới, Robbie nhịn không được đỏ mặt. Nó vỗ vỗ cái balo căng phồng, sốt ruột giải thích.
- Thứ mà bồ đang cầm trong tay gọi là Dâu Gai Nước Mắt. Vị của nó chua hơn cả chanh, mùi thì nặng hơn cả giấm, không có mấy người ưa thích ăn chúng. Nhưng có một số sinh vật ngoại lệ. Dâu Gai Nước Mắt đối với chúng chính là món ăn ngon đỉnh cấp, ví dụ như loài Thỏ Bông Xám chẳng hạn.
- Thỏ Bông Xám? Chúng nó có phải là lũ thỏ có thể biến răng cửa thành hai cây đao to?
Thỏ Bông Xám, thù địch của ngài Gai Tuyết. Chúng nó lớn hơn loài thỏ rừng thông thường một chút, người béo ục ịch, bộ lông mềm mại, mắt to đáng yêu, tính tình lại hung hăng b·ạo l·ực.
- Chính là nó. Sinh vật thù dai hổ báo nhất rừng Ngọc Bích.
Cái áo khoác cũng không thoát khỏi cảnh bị nhét đầy các loại cây cỏ. Nó phồng lên như một cái áo phao và to ra trông thấy.
- Cậu đã từng gặp qua chúng nó sao?
- Không nhớ rõ nữa. Ừm, nói sao nhỉ, tớ cứ nhớ mang máng rằng, bản thân tớ lúc nhỏ đã từng ở trong rừng một quãng thời gian, lại còn được một con gấu chó nhận nuôi, sau đó suýt bị một con Thỏ Bông Xám chém làm đôi chỉ vì lỡ gặm lỗ tai của nó.
Robbie gãi mớ tóc xoăn, vẻ mặt hoang mang hồi ức.
- Nghe cứ như truyện cổ tích ý.
Dung cũng từng kể cho Tự Minh nghe rất nhiều câu chuyện cổ, trong đó không thiếu truyện kể về những đứa trẻ sinh sống trong rừng, ví dụ như “Chuyện rừng xanh” hoặc là “Goldilocks và ba con gấu”...
- Đúng vậy, mẹ tớ cũng nói rằng đó là hậu quả của việc nghe quá nhiều truyện cổ tích. Sau đó bà cắt phăng khung giờ truyện cổ mỗi đêm của tớ luôn.
Robbie mếu máo. Nó nằm vật ra trên giường, thân hình dài ngoằng đè lên cái chăn mà lăn lộn, thống khổ nhớ về khoảng thời gian u ám của tuổi thơ.
- Tuy nhiên, tớ nghĩ bồ lo lắng là đúng. Chúng ta vẫn nên có phương án dự phòng.
Robbie đột nhiên ngừng dày vò cái chăn. Nó bật dậy nhìn Tự Minh, nói.
—
- Triển lãm của đội buôn Quỷ Lửa ở quảng trường Đá Vôi? Không được.
Sáng sớm lại một lần nữa ghé thăm thành phố Lưỡi Kỳ Nhông. Thừa dịp còn chưa có vị khách nào ghé qua ăn sáng, phu nhân Dâu Tây Đỏ nhanh nhẹn xách trong tay cái bình tưới nước nhỏ xinh, hừ ca chăm bón bồn hoa trước quán ăn.
Không ngoài dự đoán, bà quả nhiên lạnh lùng cự tuyệt thỉnh cầu của Robbie.
- Vì sao ạ?
- Không vì sao cả. Con không cần biết lý do. Chỉ cần biết rằng: con, không được bén mảng đến nơi đó dù chỉ một bước.
Robbie không thể tin tưởng. Nó cố gắng đưa ra những lý lẽ mà nó có thể nghĩ tới để thuyết phục mẹ của nó. Thế nhưng phu nhân Dâu Tây Đỏ, nhìn qua có vẻ rất dễ tính, lần này lại vô cùng kiên quyết.
- Không chỉ có con không thể đi, Tự Minh cũng không thể, hai đứa nghe rõ chứ?
Phu nhân Dâu Tây Đỏ nhìn sang Tự Minh, ánh mắt nghiêm khắc.
Thằng bé do dự gật đầu.
- Vâng, thưa phu nhân.
- Hôm nay Tự Minh không cần ở lại phụ giúp tiệm ăn, cứ đi theo Robbie đi chơi đi. Robbie - bà hô lên - tiếp đãi Tự Minh cho tốt. Hai đứa muốn đi đâu cũng được, dù là chế tạo ra khẩu vị mới cho con kỳ nhông nếm thử cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi thành phố, không được đến quảng trường Đá Vôi, không được tự ý bắt chuyện với người lạ. Hai đứa nhớ rõ chưa?
- Không! Mẹ không nói lý lẽ. Vì sao không cho con đi chứ? Con muốn biết lí do. Con đã lớn. Con cần được đối xử bình đẳng như một người trưởng thành!
Robbie bắt đầu chơi xấu. Nó nắm lấy cái váy dài thêu đầy quả nho của phu nhân Dâu Tây Đỏ, gân cổ gào khan.
Đáng tiếc, vị phu nhân to béo này không chỉ có thân hình vạm vỡ, tâm chí của nàng cũng vững vàng như dãy núi Vuốt Dơi sừng sững sau lưng thành phố.
- Giữa những người trưởng thành cũng không có hai chữ bình đẳng, con trai yêu. Đi đi. Đừng ở đây thêm phiền.
- Mẹ độc tài! Thật quá đáng!
Phu nhân Dâu Tây Đỏ dùng hai bàn tay quạt mo của mình chụp lấy bờ vai của hai đứa trẻ, mạnh mẽ đẩy chúng nó ra khỏi tiệm ăn “Khẩu Vị Tuyệt Hảo”. Bà cho mỗi đứa một cái hôn vang dội lên trán, nói lời tạm biệt. Sau đó đóng sầm cửa tiệm.
Tự Minh cùng Robbie sóng vai đứng trước cửa tiệm ăn. Đứa nhỏ con vẻ mặt quả nhiên như thế. Đứa trẻ cao hơn thì héo xẹp như một quả táo khô.
- Cậu nói đúng. Mẹ tớ thực sự không đồng ý cho chúng ta tham gia buổi triển lãm. Chắc chắn là có vấn đề.
Robbie thì thầm. Nó ngoắc tay ra hiệu Tự Minh đi theo rồi chạy vội sang một con đường rẽ, tiến vào một dân cư đông đúc. Hai đứa trẻ men theo những bậc thang đá đi đến một căn nhà ba tầng lầu, có bức tường gỗ sơn màu vàng chanh ngọt lịm.
“Cốc cốc cốc”
Robbie quen thuộc gõ cửa. Không lâu sau, một người đàn ông béo lùn mở cửa tiếp đón nó.
- Ồ, là Robbie? Hôm nay cháu không tiếp tục nghiên cứu khẩu vị cho con kỳ nhông sao?
- Chào buổi sáng, bác Athur. Hôm nay cháu mang theo bạn mới đến chơi với Tommy.
Robbie hồ hởi trả lời. Nó đẩy Tự Minh lên phía trước, cùng người đàn ông giới thiệu.
- Chào ngài, cháu tên là Tự Minh.
Tuy rằng không biết Robbie muốn làm gì, Tự Minh vẫn ngoan ngoãn cùng người đàn ông kia chào hỏi.
- Chào chàng trai nhỏ, cứ gọi ta là Athur, rất vui vì cháu đã đến. Hai đứa mau vào nhà đi.
Athur cùng Tự Minh bắt tay, vui vẻ mời hai đứa vào bên trong.
- Eula đã đi chợ rồi, không cần tìm cô ấy chào hỏi. Tommy vẫn còn đang ở trong phòng ngủ. Hai đứa cứ đi thẳng lên lầu ba tìm nó.
- Vâng ạ. Đi thôi Tự Minh.
- Cám ơn bác Athur.
Nhà của bác Athur là một căn nhà có thiết kế bình thường như mọi căn hộ khác, tràn đầy không khí gia đình ấm áp. Đồ vật gọn gàng và sạch sẽ biểu thị nơi này có một vị nữ chủ nhân giỏi giang việc nhà. Robbie dẫn đầu đi ở phía trước, và Tự Minh theo sau. Hai đứa nó đạp lên cầu thang kẽo kẹt đi tới lầu ba.
- Đây là nhà của Tommy, một người bạn chơi chung từ lúc nhỏ của tớ. Và cha của cậu ấy, bác Athur là một thợ pha chế rượu. Công việc của bác ấy thường bắt đầu sau bữa trưa. Còn bác Eula là mẹ của Tommy, một người phụ nữ của gia đình, lúc này bác ấy không có ở nhà.
Robbie nhỏ giọng giải thích.
- Và lí do mà chúng ta đến nơi này.
Nó đứng trước căn phòng duy nhất trên lầu ba, trước cửa treo một tấm bảng gỗ ghi mấy chữ "Phòng của Tommy" trực tiếp đẩy cửa bước vào.
- Là để tìm cách thoát khỏi phạm vi quản lý của mẹ tớ.
- Phạm vi quản lý? Nó là cái gì vậy?
- Robbie là một đứa trẻ ham chơi. Cậu ấy cứ chạy tung tăng khắp mọi ngõ ngách của thành phố. Có lần cậu ấy còn trộm leo lên một chiếc xe hàng để ra khỏi Lưỡi Kỳ Nhông. Điều đó khiến phu nhân Dâu Tây Đỏ điên tiết. Và bà ấy nghĩ ra một cách để kiểm soát phạm vi hoạt động của Robbie.
Một giọng nói non nớt vang lên trả lời câu hỏi của Tự Minh. Đó là một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm. Nó mặc một bộ đồ ngủ màu xanh da trời, đội một cái mũ vẽ đầy ánh sao, ngồi dựa lưng vào đầu giường, và hai chân vẫn còn rúc ở bên trong chăn.
- Chào buổi sáng, Tommy. Giờ này mà bồ vẫn còn ngủ nướng?
- Và sẽ tiếp tục ngủ khi hai cậu rời đi.
Đứa trẻ gọi là Tommy ngáp dài.
- Nhanh lên, tớ còn ngủ.
- Được rồi được rồi. Mau thay đồ thôi Tự Minh.
Robbie gật gù trả lời, nó thả cái balo to đùng xuống mặt đất, nhanh nhẹn lấy ra hai bộ quần áo thay thế.
Đây chính là phương án dự phòng mà tối qua hai đứa đã chuẩn bị. Sau khi bỏ ra sức chín trâu, hai hổ dồn mớ quần áo vào lọt cái balo tội nghiệp, Robbie đã mệt đến nỗi lăn đùng ra giường ngáy vang. Chăn cũng không kịp đắp. Cho nên đến bây giờ, Tự Minh vẫn không hiểu vì sao phải mang theo quần áo.
- Bồ còn nhớ cái chụp vai lúc nãy chứ?
Robbie bớt thời giờ quay người, chỉ lên vai mình, đối với Tự Minh giải thích.
- Đừng nghĩ rằng đó là một cái chụp vai thân thiện. Lầm to. Mẹ tớ cố ý đấy. Lúc đầu tớ còn không hay biết gì. Sau vài lần không may bị mẹ tớ tóm được,...
- Thực ra là rất nhiều lần, kéo dài những sáu năm.
Tommy đính chính, ánh mắt mơ màng hồi tưởng.
- Được rồi, sau một quãng thời gian dài liên tục bị mẹ tóm gọn, tớ rốt cuộc phát hiện ra vấn đề. Tớ bị mẹ tớ lén rắc lên người bột Tầm Hương, một loại bột phấn chỉ có khứu giác cực kỳ nhạy bén mới có thể ngửi thấy được. Và mẹ tớ, một đầu bếp vĩ đại, có được thứ khứu giác thần kỳ ấy, sử dụng nó như một phương thức kiểm tra xem khoảng cách mà con trai bà ấy hoạt động có cách mình quá xa hay không.
Robbie mặt vô b·iểu t·ình kể lại quá khứ đau thương của mình, sau đó kiêu ngạo nâng cằm ưỡn cao bộ ngực lồi xương.
- Nhưng điều đó không làm khó được Robbie, người sẽ là đầu bếp vĩ đại đời thứ hai trong tương lai. Nó thôi thúc tớ điên cuồng nghiên cứu. Và cuối cùng, sau bao gian khó thì tớ đã thành công. Xem nè.
Tựa một con chuột nhỏ trộm được tảng phô mai to, Robbie cười hắc hắc, nó ra vẻ thần bí từ túi áo rút ra một ống thủy tinh, lắc lắc trước mặt Tự Minh, dáng vẻ tự đắc.
- Dung dịch bí chế R.02.
Tự Minh tò mò quan sát ống thủy tinh. Nó được đậy kín bởi một cái nút gỗ, và bên trong thì tràn đầy chất lỏng màu xanh lơ.
- Đây là cái gì thế? Nó có thể giúp chúng ta đến được buổi triển lãm sao?
- Đương nhiên có thể. Đây là chìa khóa giúp chúng ta thoát khỏi kiểm soát của mẹ tớ mà không hề bị nghi ngờ. Bồ thay quần áo xong hết rồi chứ?
Đợi cho Tự Minh gật đầu, Robbie cẩn thận vặn ra nút gỗ. Đầu kia của nút gỗ gắn liền với một thanh thủy tinh nhỏ xíu, trông như chiếc đũa. Robbie dùng nó ngoáy một tí xíu chất lỏng màu xanh lục kia, chấm lên hai bên lỗ mũi mỗi bên một chấm.
- Thứ này sẽ giúp tớ có được khứu giác mạnh mẽ y như một con gấu. Và tớ sẽ dùng nó để kiểm tra xem bột phấn của mẹ tớ còn vương lại trên người chúng ta hay kh…
Eo ôi! Tommy! Đã bao lâu rồi bồ chưa dọn phòng vậy hả?
Robbie vì biểu thị cho Tự Minh xem thử, nó hít mạnh một hơi dài, sau đó bưng kín cái mũi hướng về Tommy gào thảm.
Bé trai mũm mĩm không có trả lời. Nó dùng ánh mắt của kẻ thiếu ngủ hơn hai mươi bốn giờ nhìn Robbie.
Nhìn chằm chằm cho đến khi thằng bé chịu không nỗi giơ tay xin hàng.
- Được rồi được rồi. Tớ xin lỗi, được chưa? Hừ - Nó hít mọi nơi trên người mình, lại ngửi vòng quanh Tự Minh một vòng - Ổn! Tớ không ngửi thấy gì cả. Nhưng để chắc ăn chúng ta nên thêm một bước nữa.
Dứt lời, Robbie lại từ một cái túi nào đó trên cái áo khoác lấy ra một cái bình xịt. Tựa như xịt nước hoa, thằng bé hướng về chính nó cùng Tự Minh xịt kỹ lưỡng tới từng cọng chân tóc.
Nó vừa xịt vừa giải thích.
- Đây là dung dịch bí chế R.03, một loại có thể tẩy đi mọi mùi vị của bản thân. Mũi chó cũng chào thua. Quần áo cũ cứ để ở nơi này. Chúng ta cần để lại chúng để mẹ tớ nghĩ rằng hai đứa mình vẫn chưa rời khỏi phạm vi kiểm soát của bà.
- Nhớ xếp đồ cho gọn gàng, đừng làm bừa bộn phòng tớ.
Tommy nhắc nhở.
- Biết rồi. Chúng ta đi thôi. Tommy, như mọi lần?
- Đúng vậy. Như mọi lần.
Robbie ra hiệu cho Tự Minh gom lại mớ quần áo được thay ra, xếp gọn rồi đặt lên cái bàn gỗ ở góc phòng. Còn chính nó thì kéo ra cái màn cửa kẻ caro, đẩy ra cánh cửa sổ bằng gỗ, nhoài người ra bên ngoài xem xét
- Đường này, đi thôi.
Tự Minh nhanh nhẹn đuổi theo Robbie. Nó leo qua cửa sổ, vẫy tay cùng Tommy tạm biệt, sau đó thả mình xuống một cái máng xối phía sau lưng căn nhà, trượt thẳng xuống dưới.
Sau lưng nhà của Tommy có một con mương nhỏ. Dọc theo hai bờ trồng đầy những bụi hoa vàng cao to. Nương theo bụi hoa che chắn, hai đứa nhỏ lôi kéo nhau hổn hển chạy bộ về phía trung tâm thành phố.
–
Không gian rốt cuộc yên ắng tĩnh lặng, Tommy liếc nhìn mớ quần áo đặt ở trên bàn, đẩy ra chăn, bước xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Nó đứng trước cửa phòng của mình, lật ngược lại tấm bảng "Phòng của Tommy" hài lòng gật đầu, sau đó quay trở lại phòng ngủ, leo lên giường, kéo chăn trùm qua đầu.
"Đang bận. Vui lòng không làm phiền"
Tấm biển gỗ ghi chi chít chữ cái, nhưng vẫn đủ to để người nhìn được rõ ràng
Và Tommy quyết định, hôm nay nó muốn ngủ cả ngày. Ai cũng không được quấy rầy nó.
—