Chương 14: Siêu Đầu Bếp Robbie 3
- Otas chứng giám, đây là lần đầu tiên tớ thấy quảng trường Đá Vôi đông nghẹt người đến như vậy!
Robbie bắt chước loài khỉ, dùng tứ chi ôm lấy thân cây trắc bách diệp khổng lồ, sảng sốt reo lên. Tự Minh cũng ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây gần đấy, dõi mắt trông về quảng trường rộng lớn.
Nơi đó đã được dựng lên một đài biểu diễn thật to, xung quanh là những lều sạp bán hàng san sát bên nhau. Và đường phố được phủ kín bởi đám đông nhộn nhịp, đồng thời không kém phần hỗn loạn.
Mọi người đều cố gắng chen vào bên trong, tìm một vị trí đẹp để quan sát buổi triển lãm sắp tới. Không gian chỉ còn lại tiếng la hét t·ranh c·hấp, cùng tiếng hô duy trì trật tự của các đội viên Đội Trật Tự. Tuy rằng hiệu quả chẳng mấy khả quan.
Tự Minh suy xét lại thân cao của bản thân một chút, không chút nghi ngờ chính mình sẽ bị giẫm c·hết nếu lọt vào bên trong đó.
- Tại sao tớ không thấy có ai dùng gạch xanh hết vậy?
Tự Minh vẫn thích nhất dùng gạch xanh để di chuyển. Thoải mái lại còn tiện lợi.
- Gạch xanh chỉ được sử dụng giới hạn trong khu vực của phố mua sắm và giải trí. Các khu vực còn lại của Lưỡi Kỳ Nhông đều sẽ cấm bay.
Nhắc đến chuyện cấm bay, Tự Minh nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua, có một thiếu niên vừa mới vi phạm lệnh cấm, và Xnet - một tộc người nhỏ thó - thì tức điên.
- Này Robbie, cậu biết Xnet chứ? Ông ấy là một thành viên của Đội Trật Tự Nhện Đỏ.
- Xnet? Tớ không biết. Nhưng tớ biết Đội Trật Tự Nhện Đỏ.
Robbie dựa lưng vào thân cây. Miệng nó ngậm một thanh kẹo dài màu xanh, cà lơ phất phơ trả lời. Tự Minh chộp lấy một thanh kẹo từ bên cạnh quăng qua, hồ nghi liếm một ngụm nhỏ. Có vị the mát của bạc hà, lại ngọt ngào như quả lê chín.
- Bồ yên tâm ăn đi. Kẹo là mẹ tớ làm. Hừm, quay trở lại chủ đề. Đội Trật Tự Nhện Đỏ là một đội nhỏ thuộc về Hội Đồng Đại Diện Thị Dân Lưỡi Kỳ Nhông, một trong ba thế lực quản lý thành phố. Công việc của bọn họ là bảo vệ cùng duy trì sự ổn định ở nơi đây.
- Tên thật dài. Hai thế lực còn lại là gì thế?
- Tòa Thị Chính trực thuộc Hoàng Gia, cùng Đền Cung Phụng thuộc về Thần Đình.
- Thành viên của Hội Đồng Đại Diện Thị Dân Lưỡi Kỳ Nhông đều giống như Xnet sao? Ý tớ là, đều như thế này - Tự Minh đưa tay ước lượng một khoảng cách so với nhánh cây - người nhỏ xíu.
- Ồ. Đúng vậy. Đó là tộc người Otivis. Bọn họ đều là những cư dân đầu tiên sinh sống trên vùng đất này. Thành phố này cũng do chính tay bọn họ xây lên đấy.
Robbie khoa tay múa chân, hứng khởi giảng giải. Nó thích được nói chuyện, đặc biệt là khoe khoang về những điều mà đối phương không biết.
- Nói đến Otivis, bồ biết Otas chứ? Tớ thường xuyên nhắc tới ông ấy luôn á.
- Tớ vừa biết vào ngày hôm qua. Otivis cùng Otas, bọn họ có liên hệ gì với nhau sao?
Tự Minh buông thõng đôi chân giữa không trung, thích ý đong đưa chúng. Thưởng thức vị ngọt ngào mát lạnh tràn ngập khoang miệng, nó tò mò đặt câu hỏi.
- Có một chút liên hệ. Sâu xa nhất vẫn là với các tiên nữ, bởi vì Otivis chính là hậu duệ của tiên nữ cùng loài người.
- Nghe thật chấn động.
Tự Minh nghẹn. Thằng bé mang vẻ mặt mông lung ảo diệu vỗ mạnh lồng ngực, ý đồ lay động cho viên kẹo bạc hà trôi tuột xuống dưới bao tử.
- Tớ nghĩ rằng, các tiên nữ sẽ bị cấm, ừm, cùng con người lấy nhau. Dù sao bọn họ cùng chúng ta cũng là khác loài.
- Đúng vậy, vốn dĩ là bị cấm. Không chỉ là tiên nữ rừng rậm, các tiên nữ biển cả, núi đồi, đồng hoa cùng hang động đều phải là đồng trinh. Trở thành tiên nữ đồng nghĩa với việc các nàng đã dâng hiến hết thảy cho Thần. Các nàng không được phép cùng bất cứ loài sinh vật nào kết hợp, cho dù là loài người.
Một giọng nói từ phía dưới vang lên đánh gãy cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ. Tự Minh giật mình nhìn xuống, đứng cạnh gốc cây to lớn sần sùi là Xnet cùng con nhện đỏ. Sau lưng Xnet còn đứng một thiếu niên gầy ốm, có mái tóc nâu gợn sóng che phủ gần hết nửa khuôn mặt.
- Trên đó rất nguy hiểm. Hai đứa mau xuống đây.
Xnet hô lên, dáng vẻ nghiêm túc không chấp nhận cãi lời. Đợi cho Tự Minh cùng Robbie đều đã đứng vững trên mặt đất, ông ta mới mệt mỏi vuốt mặt, tiếp tục giảng giải.
- Nhưng luật, sinh ra là để bị phá vỡ, luôn có những tiên nữ bị con tim che đậy lại lý trí, sa ngã vào cạm bẫy của tình yêu, để rồi hoàn toàn rơi xuống vực sâu. Hậu duệ của các nàng sẽ bị Thần nguyền rủa từ lúc sinh ra cho đến lúc c·hết đi, sống một cuộc sống bi thương tăm tối. Tựa như lũ chuột bên dưới cống ngầm, c·hết dần mòn trong đêm đen, vĩnh viễn không thể chạm vào nắng sớm.
Xnet thổn thức vuốt ve con nhện đỏ. Ông ấy lấy ra một cái bình chứa chất lỏng màu vàng, đút cho con nhện.
- Là nước hoa quả.
Robbie ghé vào lỗ tai của Tự Minh, nhỏ giọng thuyết minh.
- Những đứa trẻ bị Thần nguyền rủa đã phải sống một cuộc đời bi thảm. Và Otas không đành lòng nhìn thấy điều đó. Ngài gạch bỏ luật lệ đồng trinh, lột bỏ nguyền rủa khỏi những đứa con lai, đặt cho chúng ta một cái tên: Otivis. Ngài chấp nhận chúng ta là một trong những giống loài của thế giới, đạt được sự che chở của Regudtella, mà không phải là "hậu duệ của kẻ phản bội Thần".
- Đương nhiên, sự tha thứ chỉ giới hạn trong quần thể tiên nữ rừng rậm cùng con cháu của các nàng.
Xnet vô b·iểu t·ình bổ sung. Gương mặt người đàn ông nhỏ thó trơ ra như mặt đá lát đường, bằng phẳng không một đường cong gợn sóng.
- Các tiên nữ khác không thể ạ?
Robbie cũng tò mò. Đây là lần đầu tiên nó được nghe về nguồn gốc của một giống loài siêu phàm ở Zelhain.
- Hai đứa nhỏ, Otas chỉ là vị thần cai quản rừng rậm mà thôi.
Xnet thở dài, không có tiếp tục đề tài mà ngoắc hai đứa trẻ đi theo mình, cùng thiếu niên tóc nâu gợn sóng tiến về phía một trạm gác gần đó.
Trạm gác được xây dựng ngay góc ngã tư đường lớn, nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn tiến đến quảng trường Đá Vôi.
Đó là một căn nhà nhỏ xây lên từ gạch khối, trông như lon sữa bò bị khoét mất đoạn trung gian, và hai phần trên dưới được những nhánh cây cố định không cho rớt chồng lên nhau.
Bên trong trạm gác đặt một cái bàn hình nửa vòng cung dán sát vách tường, và bên trên mặt bàn là ba bốn chậu hoa cỡ trung. Những chậu hoa đó có hướng dương, cúc đồng tiền, trà my, thậm chí còn có cả hoa mười giờ.
- Phân đội 2, Đội Trật Tự Dơi Trắng, góc 3 giờ quảng trường Đá Vôi đang xảy ra xô xát, mau đến đó xử lý. Xin nhắc lại, là góc 3 giờ quảng trường Đá Vôi.
- Đội Tuần Tra Chuột Lang cho hay, ghi nhận thêm một trường hợp bị móc túi tại cổng vào quảng trường.
- Đền cung phụng vừa gửi lời hồi đáp, các cảnh vệ sẽ sớm quay trở lại Lưỡi Kỳ Nhông.
- Phân đội 1, Đội Bảo Hộ Rắn Cạp Nong, có một thành viên đội Trắc Bách Diệp vừa bị đả thương bên dưới khán đài lớn. Mau nhanh chân đến nơi đó cứu viện.
…
- Đó là một Emit, một gia tộc Thần Duệ.
Robbie tiến đến vỗ lên bả vai cứng ngắc của Tự Minh, thích thú thưởng thức b·iểu t·ình ngu si của bạn mới.
- Ở quê hương của bồ không có liên lạc từ xa như vậy sao?
Nó giơ ngón tay đen như que than củi, chỉ chỉ vào bên trong trạm gác. Ở nơi ấy, những bông hoa xinh đẹp đang miệt mài lao động. Chúng nó vươn đầu ra ngoài hết cỡ, dùng bề mặt đóa hoa cật lực hấp thu những vệt phấn màu cao tít trên trời.
Hút no đủ, chúng nó bèn quay ngoắt vào trong, hướng về một người phụ nữ đứng phía sau bồn hoa phun ra mấy cái bong bóng.
Người phụ nữ đó mặc kệ bong bóng chạm vào mặt mình rồi vỡ tan. Bà ấy vươn tay nắm xuống một bông hoa râm bụt, giàn hoa râm bụt vẫn luôn ẩn mình trên nóc nhà, dùng tốc độ cực cao phân phối công việc cho mọi người.
Tự Minh há hốc miệng nhìn hình ảnh trước mặt, cái đầu nhỏ không hiểu sao bắt đầu trôi về một ngày nọ trong quá khứ. Khi đó nó cùng mẹ và chị Cát Thanh đến thăm bà ngoại vài hôm. Bà ngoại hưng phấn đánh thức nó vào lúc bốn giờ sáng hôm sau. Vui vẻ dắt nó đi tập thể dục buổi sớm lúc bốn giờ ba mươi cùng những người bạn của bà.
Mọi người lúc đó tựa như những đóa hoa này vậy. Quay sang trái, hít sâu. Quay sang phải, thở ra. Lắc hông nhún nhảy, từng nhịp đều đặn như một con lật đật.
- Thủy Tiên, quan thư ký có trả lời tôi chứ?
Xnet cưỡi con nhện đỏ đi đến trước bàn đá, cùng người phụ nữ gọi là Thủy Tiên chào hỏi. Ông ấy phải đứng nhón chân lên lưng con nhện mới có thể ló được đôi mắt qua khỏi mặt bàn.
- Anh đến thật đúng lúc, Xnet. Tôi vừa tiếp nhận lời hồi đáp của quan thư ký hơn một phút trước. Ông ấy đồng ý “dành ra một chút thời gian ít ỏi quý giá” để giải quyết những chuyện “không đáng kể lại bị người khác quan trọng hóa vấn đề”
Thủy Tiên trợn mắt méo miệng cố ý nhại lại kiểu cách nói chuyện của vị quan thư ký nào đó. Điều đó khiến cho Robbie nhịn không được bật cười.
- Không sao. Ông ấy chịu gặp mặt tôi là điều đáng mừng rồi.
Xnet thở phào. Ông ấy buông tay ngồi bệt xuống lưng con nhện, chỉ về hàng ghế gỗ được đặt phía trước trạm gác, nói với Robbie cùng Tự Minh.
- Ta đoán là hai đứa định tiến vào bên trong quảng trường để quan sát buổi triển lãm. Nhưng với tư cách là một trưởng bối, ta hy vọng hai đứa nên ngoan ngoãn ngồi yên ở đây. Vì an toàn của hai đứa. Bên trong đó thật sự rất hỗn loạn.
Mặc dù Tự Minh cùng Robbie đều đã ngồi xuống ghế gỗ, Xnet vẫn phải ngẩng đầu để nói chuyện với hai đứa. Tuy nhiên, không có đứa trẻ nào dám cười nhạo ông ta cả. Robbie lúng túng gật đầu. Suy nghĩ trong chốc lát, nó lại thử hỏi thêm một lần nữa.
- Thật sự không thể đi vào ạ?
- Ta rất tiếc. Nhưng không thể, Robbie.
- Ngài biết cháu?
Lần này đến phiên Robbie giật mình. Nó trợn tròn đôi mắt to, ngón tay chỉ vào chính mình, ngạc nhiên vô cùng.
- Đương nhiên. Robbie, con trai của phu nhân Dâu Tây Đỏ.
Xnet nhìn Robbie, mỉm cười.
- Ta còn biết phu nhân chắc hẳn là không đồng ý cho hai đứa đến đây. Nên hai đứa đã lén chuồn đi, bằng một cách nào đó. Có đúng hay không?
- Otas chứng giám…
Robbie rền rĩ. Cảm giác bị vạch trần không mấy tốt đẹp. Hai đứa trẻ rất hiểu chuyện mà tự giác cúi đầu nhận sai. Xnet cũng không la mắng chúng. Ông ôn tồn dặn dò hai đứa
- Hai đứa có thể từ nơi đây quan sát buổi triển lãm. Nhưng đừng để lạc khỏi tầm mắt của các đội viên Đội Trật Tự. Bọn họ sẽ bảo vệ các cháu.
Xnet vỗ nhẹ đầu con nhện đỏ, ý bảo nó quay đầu. Ông ấy ra hiệu cho thiếu niên tóc nâu gợn sóng đi theo. Người thiếu niên này từ nãy đến giờ chỉ đứng một chỗ yên lặng.
- Chúng ta đi thôi.
- Xnet, đợi đã.
Thủy Tiên gọi lại Xnet, bà cười khổ.
- Anh chỉ có thể đi một mình. Quan thư ký nói rằng chỉ chấp thuận gặp mặt “một mình anh”.
- Otas thứ tội, tôi không muốn để những từ ngữ dơ bẩn thoát ra từ miệng của mình, thế nhưng... Được. Tôi hiểu rồi. Cám ơn cô, Thủy Tiên.
Nghe xong Thủy Tiên thông báo, Xnet tỏ ra khá bực bội. Ông ta nhắm mắt điều chỉnh nhịp hô hấp vài lần mới nói chuyện với người thiếu niên.
- Cậu ở lại đây giúp ta coi chừng hai đứa nhỏ này đi. Ý của cậu ta hiểu rõ. Ta sẽ cố gắng hướng về Tòa Thị Chính yêu cầu giúp đỡ. Cứ yên tâm.
- Cám ơn ngài rất nhiều.
Thiếu niên tóc nâu uể oải gật đầu, cúi người đối với Xnet nói lời cám ơn.
Sau một tiếng huýt sáo, con nhện đỏ mang theo Xnet vượt qua một đám đầu người, tung mình lên không trung. Giữa độ cao cách mặt đất gần hai mươi mét, nó dùng một lực bắn không thể tưởng tượng phun ra những sợi to nhỏ bám vào một ngọn cây trắc bách diệp gần đó, khéo léo đánh đu bay qua.
Con nhện lặp đi lặp lại việc nhả tơ lên từng ngọn trắc bách diệp trồng dọc hai bên quảng trường Đá Vôi, chốc lát đã mang theo Xnet biến mất ở đầu bên kia quảng trường.
- Phía bên kia là Tòa Thị Chính. Nơi các quan viên của Hoàng Gia làm việc.
Robbie kịp thời giải thích.
- Chào buổi sáng, anh trai. Em là Siêu Đầu Bếp Robbie, anh có muốn đến đây ngồi cùng không?
Nó lại quay sang người thiếu niên tóc nâu gợn sóng, cực nhanh nặn ra một nụ cười mà nó cho là rạng rỡ như ánh sáng ban mai.
- Xin chào hai em. Anh là Poul, con trai của Người Gác Rừng Kaj.
Poul ngượng ngùng trả lời. Hai bàn tay của Poul cứ vò chặt lấy nhau, đến độ gân máu nổi lên chằng chịt như rễ cây. Và khi nói chuyện Poul cũng chẳng dám ngẩng đầu. Đôi mắt anh ta tựa như phát hiện ra sức hút của mặt đường, si mê nhìn chằm chằm chúng nó.
Tự Minh còn tinh mắt nhìn thấy khăn vải choàng cổ của Poul đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Có vẻ như anh chàng này bị đám đông dọa cho kh·iếp vía.
- Poul, anh ổn chứ ạ?
Tự Minh lo lắng hỏi. Nó hoài nghi nếu còn để Poul tiếp tục đứng ở nơi đây, anh ta rất có thể sẽ ngã ngang ngất xỉu mất thôi.
- Bồ dìu anh ấy vào đây, có vẻ như là hội chứng sợ đám đông mà thôi, cái này tớ chữa được.
Robbie đã bắt đầu hăng hái xục xạo cái ba lô của nó. Tự Minh không mấy tin tưởng, nhưng vẫn nghe lời dìu Poul đến bên ghế gỗ. Nó sợ anh ấy sẽ thật sự xỉu ở nơi này.
- Cậu biết chữa bệnh sao Robbie?
- Mẹ tớ nói rằng chế thuốc cùng nấu ăn không có ngăn cách. Phải hiểu rõ đặc tính của từng loại nguyên liệu mới có thể phối chế được hương vị tuyệt mỹ nhất, việc bào chế thuốc cũng đồng dạng như thế. Tuy rằng tớ so với mẹ còn kém quá nhiều, nhưng trường hợp của Poul không thành vấn đề. Anh ấy chỉ cần xua tan đi nỗi sợ hãi, một chút nâng cao tinh thần. Đúng, thêm một tí xíu cảm xúc hưng phấn. Chính là nó.
Tự Minh nhìn Robbie lôi ra một bộ chày cùng cối, bốc một nhúm cỏ lại một nhúm bột phấn đảo đều với nhau, vừa hừ ca vừa rót vào trong đó một ít dung dịch trào bọt kỳ quái, thằng bé đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
“Nơi này có bệnh viện không nhỉ?”