Chương 15: Siêu Đầu Bếp Robbie 4
Tình trạng run rẩy của Poul càng lúc càng nặng. "Xem ra anh ấy không thể thoát cảnh bị Robbie cho uống thuốc rồi" - Tự Minh đoán.
May mắn thay, thuốc của Poul đã được hoàn thành nhanh chóng, và nó không cần phải uống.
Robbie nắm một nhánh cây trắc bách diệp mà nó bẻ xuống gần đó, nhúng vào bên trong cối thuốc rồi vẩy lên đầu Poul tựa như vẩy nước Thánh.
Tự Minh động đậy cái mũi xẹp ngửi thử một chút, suýt nữa thì t·ê l·iệt toàn bộ dây thần kinh. Nó chưa kịp cảm nhận mùi hương của nước thuốc, đầu óc đã bị chấn động như có hàng nghìn con bò tót điên loạn lao qua.
Thằng bé lay động đôi chân tê dại lùi liên tục mấy bước, trợn mắt nhìn Poul.
Anh ấy rốt cuộc cũng chịu ngước lên khuôn mặt, biểu cảm si mê phảng phất nhìn thấy người tình trong mộng, khóe miệng còn lấp lánh một vệt nước trong. Bất thình lình, thiếu niên đứng phắt dậy, hai tay múa may quay cuồng, gân cổ rống lên tình ca bằng chất giọng ngỗng kêu của mình. Điều đó khiến cho không biết bao nhiêu người đi đường phải ngây người dừng lại bước chân.
“Quá, quá đáng sợ”
Tự Minh nuốt mạnh một ngụm nước bọt, âm thầm quyết định, về sau tuyệt đối không được chọc giận Robbie. Nhất định. Nhất định!
—
- Em xin lỗi, Poul. Em nghĩ là cho thêm một ít Cỏ Mê Huyễn sẽ có công hiệu tốt hơn cho tình trạng của anh. Nhưng có vẻ em đã hơi quá tay.
Phía trước trạm gác, tay xoa vùng trán vừa bị Thủy Tiên cốc đầu, Robbie mếu máo cùng Poul nói lời xin lỗi.
- Anh không sao. Cám ơn em đã giúp anh. Anh ổn mà, Robbie.
Poul gài lại viên nút áo cuối cùng, nở nụ cười yếu ớt an ủi người bạn nhỏ.
- Anh mắc bệnh này lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm ra được cách nào có thể trị dứt điểm nó. Em thật sự rất giỏi đấy. Tuy rằng xảy ra một chút vấn đề. Nhưng chỉ cần chỉnh sửa lại một chút, anh nghĩ đó sẽ là một phương thuốc hoàn mỹ.
- Thật sự ạ?
Robbie sống lại rồi, gương mặt nó tươi trở lại tựa nụ hồng tắm mình dưới sương mai. Có vẻ như Poul đã chữa lành thằng bé thành công.
- Đúng vậy. Anh hoàn toàn chân thành.
Poul trịnh trọng gật đầu. Điều này làm cho Robbie cực kỳ thỏa mãn, cũng khiến cho khoảng cách giữa hai người bạn nhỏ với Poul không xa lạ như lúc ban đầu.
- Nhiệm vụ của Người Gác Rừng không phải là theo dõi tình trạng của rừng rậm sao? Sao hôm nay anh lại vào trong thành vậy?
Robbie từ trong một cái túi nào đó trên áo khoác hô biến ra một gói bánh hạt dẻ. Nó phân cho Tự Mình cùng Poul mỗi người vài miếng. Bản thân thằng bé cũng cầm lấy một cái bánh hạt dẻ được nướng vàng ươm, vui vẻ gặm.
- Thực ra anh vào thành từ ngày hôm qua. Vì dàn hoa liên lạc đồng loạt héo tàn, cho nên anh không thể không cưỡi chim để nhanh chóng đi đến Lưỡi Kỳ Nhông.
- Ồ, thì ra người cưỡi chim ngày hôm qua chính là anh!
Sau đó còn đụng vào Xnet, chọc cho ông ấy tức điên, gào thét như một con rồng lửa giận dữ. Tự Minh nhấp nháy đôi mắt to, nhìn ngắm Poul tựa như nhìn thấy thần tượng.
Poul lúng túng gãi đầu, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
- Kh… điều đó là không tốt. Các em không nên bắt chước. Hiểu, hiểu không?
Tự Minh cùng Robbie cùng nhau ồ lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Poul yên lòng. Thầm nghĩ quả thực là hai đứa trẻ ngoan. Anh ta tiếp tục câu chuyện.
- Cha anh vốn cho rằng mọi chuyện đều bình thường, rừng rậm vẫn ổn. Cho đến khi ông đi xem xét tình trạng của vườn Dâu Gai Nước Mắt.
Tự Minh biết Dâu Gai Nước Mắt. Hình dáng tuy khá xinh đẹp nhưng hương vị không thể nào chịu nổi. Ít nhất, bản thân thằng bé không hề ưa thích loại trái cây này.
- Sau đó ông phát hiện ra một điều, khu vườn còn dư lại rất nhiều Dâu Gai Nước Mắt.
- Điều đó cho thấy cái gì ạ?
- Đó là vườn thức ăn của bầy Thỏ Bông Xám. Sinh vật siêu phàm thuộc về loài thỏ của rừng Ngọc Bích. Loài thỏ có năng lực sinh sản rất mạnh. Cho nên quần thể Thỏ Bông Xám cực kỳ đông. Bọn chúng luôn ưu tiên lựa chọn Dâu Gai Nước Mắt cho thực đơn thường ngày. Chúng nó cũng không có thói quen bỏ ăn.
Poul trầm giọng kể lại, b·iểu t·ình nghiêm trọng.
- Cha anh đã vào sâu bên trong rừng rậm, tìm tới các tiên nữ để hỏi thăm. Mọi người cùng nhau điều tra cả khu rừng, và kết quả làm người phẫn nộ. Có kẻ să·n t·rộm đã lẫn vào rừng Ngọc Bích. Thỏ Bông Xám luôn tản mạn và ham chơi, cùng tính tình bướng bỉnh thích gây gổ, ít khi có ánh mắt quan tâm đến chúng nó. Bọn să·n t·rộm đã lợi dụng điểm này để bắt đi rất nhiều Thỏ Bông Xám.
- Rốt cuộc là kẻ nào đã bắt Thỏ Bông Xám? Bọn họ bắt đám thỏ để làm gì?
Tự Minh mím môi nhíu đôi mày nhợt nhạt. Nó lo lắng cho lũ thỏ đáng yêu. Tuy rằng mọi người đều mắng thỏ nhỏ hung hăng, thế nhưng thằng bé biết, không có ai thực sự chán ghét chúng.
- Anh cũng không biết.
Poul buồn bã thở dài.
- Lúc ban đầu, anh nghi ngờ Đội buôn Quỷ Lửa. Bởi vì thời điểm bọn họ đến Lưỡi Kỳ Nhông khá trùng hợp.
- Cho nên anh mới cưỡi chim đâm vào xe hàng của bọn họ. Đúng không Poul?
Nhưng Tự Minh nhớ, những cái xe hàng đó cũng không có bóng dáng của lũ thỏ.
- Đúng vậy.
Poul vò mái tóc nâu của mình, dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt đăm đăm nhìn lên chóp cây trắc bách diệp. Đôi đồng tử màu nâu rung rung theo từng đợt ngả nghiêng của ngọn cây.
- Bởi vì liên quan đến sinh vật siêu phàm, anh đã nhờ vả ngài Xnet dẫn mình đến Đền Cung Phụng, sau đó mới biết được Đội Vệ Binh hiện tại không có mặt ở Lưỡi Kỳ Nhông.
- Chuyện này em biết!
Hai tay đập mạnh vào nhau, kêu vang một tiếng bốp rõ to, kèm theo đó là chất giọng the thé của Robbie vang lên.
- Mấy ngày hôm trước, bên kia dãy Vuốt Dơi, xa về phía sa mạc Ảo Ảnh có truyền đến tín hiệu cầu cứu. Cho nên các vệ binh đều đã khởi hành tiến đến cứu viện.
- Thật quá trùng hợp.
Tự Minh thì thào.
- Xnet dường như biết điều gì đó. Anh nghe thấy ông ấy nhỏ giọng mắng ngài Fuk không biết bao nhiêu lần.
- Fuk là thị trưởng của thành phố, người đứng đầu Tòa Thị Chính, một viên chức thuộc về Hoàng Gia. Ông ta được điều nhiệm đến tham gia quản lý Lưỡi Kỳ Nhông. Nhưng thực chất là giá·m s·át nơi này.
Robbie lấy thêm một cái bánh hạt dẻ nướng trao cho Tự Minh, chen vào giải thích. Tự Minh rất biết ơn vì điều đó. Đối với nơi này thằng bé thật sự chẳng biết gì cả. Nhưng nó vẫn không nhịn được dở khóc dở cười.
- Cậu cứ bô la ba la như thế ở nơi công cộng? Điều đó không phải chuyện n·hạy c·ảm sao?
- Không. Đó là chuyện mà bất cứ cư dân nào ở Lưỡi Kỳ Nhông đều biết. Không phải bí mật gì.
Robbie nhún vai, tỏ vẻ không ngại. Poul cũng gật đầu đồng ý. Bọn họ thay phiên nhau cho Tự Minh giảng giải.
- Khác với Hiệp Hội Đại Diện Thị Dân Lưỡi Kỳ Nhông cùng Đền Cung Phụng, Tòa Thị Chính tại Lưỡi Kỳ Nhông không quá được hoan nghênh.
- Bởi vì bọn họ luôn thích dùng cằm cùng người khác nói chuyện. Như thế này.
Nó nâng cái cằm vuông lên cao, dùng cái mũi nhìn xuống Tự Minh, phát ra âm thanh ngọng nghịu từ kẽ răng.
- Nhóc lùn, vì sao cậu không sử dụng đôi mắt to của mình mà nhìn xem, cậu đang chặn mất lối đi của một quý ông lịch lãm. Hay hai quả cầu đen láy kia chỉ là hai viên ngọc trang trí? Và cậu chẳng hề có mắt, như những gì vốn đang hiển hiện cho ta chứng kiến.
Tự Minh cùng Robbie ôm bụng cười lăn lộn. Poul ngồi cạnh bên cũng ngượng nghịu mỉm cười. Một lúc sau, hổn hển xoa cái bụng quặn thắt vì cười quá nhiều, Tự Minh tiếp tục đưa ra nghi vấn của nó.
- Vậy hôm nay anh cùng ngài Xnet xin được gặp quan thư ký nào đó, cũng là vì lũ thỏ sao?
- Đúng vậy, ngài Xnet hy vọng quan thư ký có thể mở to mắt nhìn ra vấn đề.
Poul nhìn Tự Minh cười cười.
- Ông ấy hy vọng ngài ấy ký duyệt cho các Đội của hiệp hội được quyền kiểm tra các gian hàng tham gia triển lãm lần này. Đặc biệt là đội buôn Quỷ Lửa.
- Em nghĩ là Đội Trị An có thể kiểm tra mà không cần thông báo.
Lần này là Robbie nghi vấn.
- Không thể. Buổi triển lãm lần này là do thị trưởng ký duyệt, Tòa Thị Chính đứng sau tổ chức. Bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý cho các thế lực khác nhúng tay. Có quá nhiều thứ có thể thao tác.
Poul trầm ngâm nói. Anh ấy thở hắt một hơi dài, đông cứng chuyển đi đề tài.
- Các em khát chứ? Có muốn uống gì đó không? Anh mời.
- Sữa dâu. Em muốn uống sữa dâu.
Robbie nhanh nhảu trả lời, không hề tỏ ra xa lạ hay e lệ.
- Có nước chanh mật mía không ạ?
Tự Minh dò hỏi.
- Có. Hai đứa đợi anh một chút.
Poul gật đầu, dáng người cao gầy loắt thoắt chen vào dòng người, rất nhanh đã mất đi bóng dáng. Hoàn toàn nhìn không ra ở không lâu trước đó, thiếu niên này bởi vì sợ hãi đám đông mà run rẩy đến nhường nào.
"Xem ra thuốc mà Robbie điều chế cực có hiệu quả. Mặc dù tác dụng phụ có tí xíu khó có thể khống chế" - Tự Minh nhìn thân ảnh của Poul đi xa, ngón tay ngắn gõ cằm đưa ra đánh giá.
Poul đã rời đi thật lâu. Có vẻ như anh ấy không tránh khỏi việc phải xếp hàng dài chờ đợi. Người đến và đi đông như thế kia cơ mà.
Thời gian dần nhích người tìm đến ban trưa, dòng người không vì thời tiết nóng bức mà giảm đi, ngược lại còn có xu thế tăng thêm. Tự Minh đoán chừng bên trong quảng trường Đá Vôi đã không còn chỗ chứa. Bởi vì lúc này đây, ngã tư đường nơi hai đứa nhỏ nghỉ chân cũng bắt đầu kẹt cứng.
Từ bên trong trạm gác văng vẳng vọng ra tiếng rống hung mãnh của cô Thủy Tiên. Có vẻ như quan thư ký lại đưa ra yêu cầu điều gì đó quá đáng. Tự Minh có thể nghe rõ ràng rành mạch cô ấy mắng ông ta tồi tệ đến mức nào.
Tự Minh không cho ý kiến. Bởi vì ở thời điểm hiện tại, thằng bé cũng chẳng có tí thiện cảm nào với vị quan viên chưa từng gặp mặt đó.
Các đội viên của Đội Trật Tự vẫn thoăn thoắt bay nhảy quanh đám đông, cố gắng điều tiết nhằm giảm bớt tình trạng giao thông quá tải. Thậm chí có một vị đội viên, bởi vì vật cưỡi bị đám đông xô đẩy dẫn đến b·ị t·hương, không thể làm gì khác ngoài việc nhảy lên nóc trạm gác, ra lệnh cho dây hoa râm bụt quấn lấy mình nâng lên cao, hò hét hướng dẫn mọi người. Và Robbie thì đang chăm sóc cho con thú đáng thương đó.
Đấy là một con dơi trắng đáng yêu, tròn mũm mĩm trông như một quả banh lông mượt mà, với hai lỗ tai và cái mũi màu vàng nghệ. Cánh trái của con dơi bị một kẻ lỗ mãng nào đó đả thương, khiến cho nó rách toạc ra một đường dài.
- Đáng c·hết. May cho tên đó trốn nhanh. Nếu không thì hắn hoàn toàn xứng đáng ăn một năm cơm tù. Đả thương sinh vật siêu phàm, còn có ý đồ công kích đội viên Đội Trật Tự lúc họ đang thi hành nhiệm vụ.
Robbie vừa băng bó cho con dơi vừa gầm gừ. Tự Minh nhìn con dơi đáng thương sắp bị bó thành một cái bánh chưng, hảo tâm nhắc nhở một chút.
- Robbie, con dơi chỉ b·ị t·hương ở cánh thôi, tớ nghĩ cậu không cần phải bó lại cả người nó đâu.
- Úi! Xin lỗi mày, dơi nhỏ, tao không phải cố ý. Chậc, Tự Minh, bồ giúp tớ nới băng ra một chút.
Con dơi trắng chút chít mấy tiếng tỏ vẻ không sao. Nó còn dụi cái đầu tròn vào người Tự Minh, phảng phất đứa trẻ làm nũng âu yếm.
- Nó trông thật mệt mỏi.
Tự Minh vuốt ve con dơi, đưa ra đánh giá.
- Ừm. Tớ nghe nói mấy ngày nay các Đội đều đã làm việc không ngừng nghỉ. Dơi à, nuốt cái này đi.
Robbie cầm lấy một chùm trái cây với những quả nhỏ căng tròn màu nâu đỏ, đưa đến bên miệng con dơi. Bàn tay gồ lên rõ ràng từng khớp xương nhẹ nhàng vuốt ve nó.
- Mày cần được bổ sung dinh dưỡng và nghỉ ngơi. Quả Mật Hồng sẽ giúp mày mau chóng khỏe lại, yên tâm ăn đi.
- Con dơi ăn nó sẽ không có vấn đề chứ?
Tự Minh nhỏ giọng hỏi.
- Tự Minh, bồ có tin là tình bạn của chúng ta sẽ cắt đứt ngay tại đây không?
Robbie tức giận trả lời. Tự Minh nhún vai. Nó chỉ lo lắng cho con dơi mà thôi.
Một lúc sau, con dơi an toàn chìm vào giấc ngủ. Tự Minh cho là chỉ cần không phải thông qua bàn tay điều chế của Robbie, ăn trực tiếp nguyên vật liệu hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.
Hai đứa nhỏ hì hục ôm con dơi trắng, có kích cỡ của một con heo nhà đưa vào bên trong trạm gác. Thủy Tiên chỉ xuống bên dưới bàn gỗ, nơi đó có một cái ổ nhìn qua rất êm ái, ý bảo hai đứa nhỏ đặt con dơi vào bên trong. Sau đó, trước cái vẫy tay xua đuổi của Thủy Tiên, hai đứa chui ra khỏi căn nhà, tiếp tục ngồi trên ghế gỗ nhìn ngắm dòng người qua lại.
- Cô Thủy Tiên rất bận.
Robbie nói. Tự Minh ậm ừ đồng ý.
- Bọn họ nói hôm nay sẽ cho mọi người nhìn thấy một cơ hội thay đổi cuộc đời.
Robbie lại từ nơi nào đó trên người móc ra một tờ truyền đơn. Tờ giấy nhăn nhúm vì bị nhồi nhét, tuy nhiên dòng chữ rừng rực lửa vẫn khiến cho Tự Minh ngây dại.
Bởi vì nó thật sự đang b·ốc c·háy.
- Đánh lừa thị giác mà thôi. Bồ cầm thử xem.
Robbie đưa tờ truyền đơn cho Tự Minh, ý bảo thằng bé cầm thử. Tự Minh nhận lấy nó, lạ lẫm quan sát. Nhiệt độ trên tay không có biến đổi, báo cho Tự Minh rằng ngọn lửa phía trên chữ viết cũng không phải chân thực. Nó bèn di chuyển sự tập trung về nội dung trên tờ giấy.
“Một cơ hội có một không hai! - Dành cho những kẻ khát cầu trong vô vọng! - Bỏ lỡ chính là hối tiếc cả đời!
Chúng tôi biết bạn ham muốn điều gì nhất trên đời. Cũng nắm trong tay phương thức giúp bạn đạt được nó.
Chỉ với tí tẹo đồng vàng chẳng bao nhiêu giá trị, c·hết đi rồi cũng chôn cùng bùn hôi - Đổi lấy báu vật vô giá ai nấy đều ước ao, cùng với nó là vinh quang rực rỡ.
Đến đây đi - Buổi Triển Lãm Thế Kỷ của Quỷ Lửa!
Để chúng ta cùng nhau nắm lấy chiếc chìa khóa được rèn đúc bấy lâu, nay đã thành công hiện hữu trên thế gian, cùng nhau mở ra cánh cửa tiến gần hơn đến: xxx”
- Chỗ này là chữ gì thế?
Những chữ cái cuối cùng của tờ truyền đơn phảng phất bị ai đó rót nước vào rồi chà xát, khiến cho khu vực đấy trở nên vặn vẹo loang lỗ. Hoàn toàn không thể nhận ra hình dáng ban đầu.
- Tư tưởng chọn lọc. Cái này tớ chịu. Tớ cũng tò mò mấy chữ ấy lắm.
Robbie nhún vai, đôi môi dày trề ra đủ để treo lên một cái móc áo.
- Thậm chí tớ còn mang đi hỏi mẹ. Thế nhưng mẹ tớ cũng không nhận ra được.
- Tư tưởng chọn lọc? Đó lại là cái gì?
Cái tên cho Tự Minh cảm giác thật bác học. Nó bắt đầu tơ tưởng về các nhà thôi miên hay cái gì đó đại loại như thế.
- Một loại năng lực tác động đến nhận thức của chúng ta. Nó sẽ gây q·uấy n·hiễu lên người xem, nghe hoặc đọc, khiến cho họ không thể nào tiếp cận được thông tin cần bảo mật. Chỉ có những ai đáp ứng đủ yêu cầu được đặt ra mới có thể vượt qua hạn chế. Trường hợp này là chữ viết - Robbie búng tờ giấy, khiến nó run rẩy kêu lên một tiếng "phốc" - Có thể là do một Linh có liên quan đến chữ viết thực hiện. Linh đó có thể là mực, bút, giấy, hoặc là ngôn từ.
- Ngôn từ cũng có thể thành Linh sao?
- Khi linh hồn bên trong ngôn từ thức tỉnh, chúng đã cụ bị khả năng trở thành Linh.
- Thật mầu nhiệm.
Tự Minh ngạc nhiên trầm trồ. Nó bắt đầu hướng tới tương lai, tựa như lúc bé đã từng khao khát Văn, tưởng tượng đến một ngày nó cũng có thể ký kết khế ước với một Linh. Điều đó sẽ thật tuyệt vời.
- Bồ cũng cảm thấy thế giới của Linh thật huyền diệu đúng không? Tớ cực kỳ thích tìm hiểu về Linh luôn ấy. Ước mơ thứ nhất của tớ là trở thành một đầu bếp giỏi nhất. Còn ước mơ thứ hai chính là có thể cùng một Linh ký kết khế ước.
Robbie múa may cánh tay dài của mình, hưng phấn cùng Tự Minh kể lể.
- Ước mơ tuyệt đấy. Không có thứ ba sao?
- Thứ ba, ừm, tớ chưa nghĩ tới. Chắc là lấy một cô vợ đẹp, hiền diệu, ngoan ngoãn. Điều đó có tính là ước mơ không?
- Tớ nghĩ là được. Nhưng mà cậu không thấy ước điều đó quá sớm sao? Chúng mình mới mười ba tuổi.
Tự Minh bị Robbie chọc cười, ôm bụng lăn lộn.
- Tớ năm nay mười bốn tuổi rưỡi!
- Mười bốn tuổi rưỡi vẫn là vị thành niên.
- Thì đó là ước mơ mà, mơ sớm một chút cũng đâu có sao.
Robbie phụng phịu, xoay đầu sang một bên không thèm để ý đến bạn mới. Tự Minh thì cười đau thắt cả bụng. Nó nằm bẹp trên ghế gỗ, đau khổ quẹt đi giọt nước mắt sinh lý chảy ra nơi khóe mắt, bởi vì cười quá nhiều. Đột nhiên, có một hình bóng quen thuộc đập vào đôi đồng tử sáng ngời của thằng bé.
Phía bên kia của ngã tư, nơi khuất khỏi đường lớn một góc, bên dưới bóng râm từ mái che của nhà lầu ven đường là hai người đàn ông. Một người béo mập, gương mặt luôn treo lên nụ cười vui vẻ hạnh phúc, cùng một người giấu mình bên trong một cái áo khoác có nón trùm đầu.
Tự Minh nhận ra người đàn ông phúc hậu kia. Đó là vị khách thân thiện cùng nó giới thiệu Robbie vào ngày hôm qua, bên trong tiệm ăn của phu nhân Dâu Tây Đỏ.
Lúc này, hai người đó có vẻ như đang nghiêm túc bàn bạc chuyện gì đó, không ai động đậy. Tự Minh tò mò quan sát hai người nọ. Nó nhìn thấy người đàn ông trùm đầu rốt cuộc chuyển động bàn tay. Ông ta luồn tay vào trong ngực áo của người đối diện, lôi ra một viên ngọc lục bảo to như trứng chim bồ câu.
Tự Minh nhận biết viên ngọc lục bảo. Đó là ví tiền của vị khách giàu có lại thân thiện. Thế nhưng vị khách kia lại không hề có phản ứng gì khi viên ngọc lục bảo bị lấy đi. Điều đó làm Tự Minh vô cùng ngạc nhiên.
Thằng bé vội vàng ngồi dậy, nhìn đăm đăm hai người không rời mắt. Nó nhìn thấy người đàn ông kia vội vàng rời đi, và vị khách của tiệm ăn vẫn còn đứng yên một chỗ, tựa như cỗ máy bị bấm nút tạm dừng.
Mấy mươi giây trôi qua, vị khách nhân rốt cuộc cũng động đậy. Ông ta giật mình nhìn xung quanh, rồi dường như nhận ra điều gì mới vươn tay kiểm tra nơi lồng ngực. Không ngoài dự đoán, ngã tư đường bị một tiếng kêu phẫn nộ khiến cho tĩnh lặng vài giây. Và Đội Tuần Tra Chuột Lang ghi nhận thêm một trường hợp bị trộm mất túi tiền.