Chương 16: Ví Tiền Đi Đâu Mất Rồi?
Nơi hàng ghế gỗ đặt ở phía trước trạm gác, có một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi khóc thút thít. Bên cạnh ông ta là một vị phu nhân đang thấp giọng an ủi. Chỉ là khi quay sang nói chuyện cùng Robbie, thái độ của bà ta trở nên gay gắt lạ thường.
- Chàng trai trẻ, ta nghĩ là chồng của ta đã chịu đựng đủ đau khổ. Mong rằng cậu đừng cứ mãi vo ve xung quanh gây thêm phiền hà cho đôi vợ chồng già này. Chúng ta không cần cậu thương hại hay giúp đỡ. Đội Tuần Tra cũng không phải ăn không ngồi rồi. Cậu nói xem có đúng hay không?
- Phu nhân Moghadam, cháu, cháu chỉ muốn giúp đỡ mà thôi.
Robbie bị phu nhân Moghadam làm cho tức giận đến run rẩy nắm tay, làn da đen nhánh đã phải nhường chỗ cho màu xanh lá ngự trị.
Quê nhà của Tự Minh hay gọi là: giận xanh mặt.
Thời gian chuyển đến vài phút trước, sau khi Tự Minh kể lại những gì nó vừa chứng kiến cho Robbie nghe, thằng bé mười bốn tuổi rưỡi liền vỗ ngực muốn giúp ngài Moghadam, vị khách mập mạp thân thiện vừa bị trộm túi tiền kia, tìm lại vật đã mất.
Sau đó bị phu nhân Moghadam, không may vắng mặt vào thời điểm chồng bà ấy xảy ra chuyện vì gặp phải người quen, lạnh lùng từ chối.
Robbie không cam lòng. Robbie muốn thể hiện mình có ích. Thế nhưng Robbie không biết nên tìm kiếm từ đâu, bởi vì người ở nơi đây quá nhiều. Nhiều đến nỗi Poul cũng không thể chống cự. Anh ấy hẳn là bị dòng người cuốn trôi đi đến bờ bến nào mất rồi.
Đúng thế. Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua, và thiếu niên Poul vẫn chưa thấy trở về. Một đi không trở lại.
- Robbie, cậu có ngửi thấy ngài Moghadam thoang thoảng mùi chua không?
Tự Minh khều cái lưng dài ngoằng của Robbie, kề sát vào nó và nhỏ giọng hỏi.
- Ồ, Tự Minh, chen lấn giữa dòng người đông đúc trong khí trời nóng bức như thế này thì đấy là điều đương nhiên. Bồ không nên…
- Không, không phải. Ý tớ là vị chua của Dâu Gai Nước Mắt. Tớ ngửi thấy mùi của Dâu Gai Nước Mắt trên người ngài ấy. Cậu đã nói rằng không có mấy người thích món trái cây đó. Cho dù là trong đám đông nghẹt thở như thế này, hương vị đó vẫn rất đặc biệt. Cậu hiểu ý tớ chứ?
Robbie chớp chớp đôi mắt nhìn Tự Minh. Chốc lát sau, nó chạy đến bên cạnh vợ chồng nhà Moghadam, làm lơ ánh mắt rét buốt của vị phu nhân kia, cùng ngài Moghadam hỏi thăm.
- Tuyệt vời! Tớ nghĩ rằng chúng ta đã có manh mối. Cả ngài Moghadam cùng phu nhân của ông ta đều không hề tiếp xúc Dâu Gai Nước Mắt trong suốt một tuần nay.
Chẳng tốn bao lâu thời gian, Robbie hí hửng trở về. Cho dù buồn bã vì túi tiền b·ị đ·ánh mất, ngài Moghadam vẫn luôn thân thiện như mọi khi. Ông ấy rất nguyện ý trả lời vài lời thăm hỏi của Robbie.
- Vậy thì hương vị đó rất có thể là do tên trộm lưu lại. Tớ đã nhìn thấy hắn chạm vào ngực áo của ngài Moghadam.
- Thật không thể tưởng tượng được thật sự có người thích ăn quả Dâu Gai Nước Mắt. Tớ từng thử qua nó, chua đến tê tái thùy não.
Robbie rùng mình nhớ lại. Nó nhăn mặt lè lưỡi, đôi mắt trợn trắng tựa như bản thân đang bị ép ăn một rổ Dâu Gai Nước Mắt vậy.
- Thế nhưng đó cũng chỉ là một manh mối. Chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Nó nhìn về phía Tự Minh. Bạn mới tuy rằng thấp hơn nó một cái đầu, nhưng Robbie tin tưởng rằng Tự Minh sẽ nghĩ ra cách.
- Dùng Dung dịch bí chế R.02.
Tự Minh chỉ vào một cái túi hộp trước ngực Robbie, nói.
- Ở đây? - Robbie nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay gầy nhom chỉ xung quanh, ngập ngừng hỏi - Ai dùng bây giờ?
Nó nhìn về phía Tự Minh, vẻ mặt trông mong.
- Ai chế thì người đó dùng.
Tự Minh vô cùng khẳng khái nhường ra cơ hội để bạn mới thể hiện bản thân. Thằng bé cảm thấy chính mình đi theo cổ vũ là đủ rồi.
***
- Bồ sẽ không thể tưởng tượng được đâu, Tự Minh. Về cảm giác của tớ lúc này á! Tớ cảm thấy bản thân mình như đang ngụp lặn giữa một cái hố tập hợp đủ thể loại rác trên trần đời, đậy kín và ủ liên tục bảy ngày bảy đêm vậy. Thật khủng kh·iếp. Thật kinh tởm. Tớ muốn ói. Ụa!
Robbie dùng ưu thế về thân cao mở ra một con đường ngang dọc trong cơn lũ người. Eo của nó cột một sợi dây vải, và đầu kia của dây vải buộc chặt lấy cánh tay của Tự Minh. Thằng bé lùn tịt lúc này đang lon ton núp sau tấm lưng mỏng dài của Robbie, im lặng lắng nghe bạn mới than phiền.
Còn Robbie, cái khăn thêu đầy hoa nhỏ vốn dĩ trùm lên mái tóc xù xoăn tít, hiện đang bị nó kéo xuống chặn ngang mũi, chốc lát lại kéo ra một khoảng nhỏ ngửi ngửi xung quanh để xác định phương hướng. Cứ mỗi lần như thế, thằng bé lại tái mặt cúi người nôn khan. Tự Minh thương mà không thể giúp gì, chỉ có thể dùng tay nhỏ đấm lưng cho nó. Hy vọng điều đó sẽ giúp Robbie khá hơn một tí.
Còn lời dặn dò của Xnet sao? Đầu óc lũ trẻ có một chức năng gọi là quên lãng có tính lựa chọn. Chúng nó nghĩ rằng giúp ngài Moghadam tìm lại chiếc ví là một việc làm đúng đắn. Bởi vì hành vi tốt đẹp này, chúng nó hẳn là sẽ được ngợi khen thay vì la mắng, có đúng không nào?
Vì lẽ đó, bước chân của Tự Minh cùng Robbie vô cùng tự tin. Hai đôi bàn chân của chúng nó mạnh mẽ đạp lên mặt đường lát đá trắng của Quảng trường Đá Vôi, len lỏi giữa đám người chen chúc tựa nêm cối, từ ngã tư nơi lối vào quảng trường đi đến tận bên cạnh đài biểu diễn.
- Cậu xác định là mùi của Dâu Gai Nước Mắt dẫn tới nơi này?
Hiện tại, Tự Minh cùng Robbie đang núp phía sau đống thùng gỗ của một gian hàng trái cây, bốn con mắt dõi về phía cánh gà của đài biểu diễn. Một cái lều lớn được dựng lên ở nơi ấy, xung quanh đầy người qua lại, thậm chí còn có hai gã đàn ông hung dữ canh gác lối ra vào.
- Chắc chắn luôn. Bồ không tin tưởng tớ thì cũng phải tin tưởng tác phẩm của tớ chứ Tự Minh. Thử không? Hay là kiểm nghiệm một lần thử nhé.
Robbie móc túi áo lấy ra lọ thủy tinh chứa Dung dịch bí chế R.02, mưu toan bôi lên cái mũi xẹp của Tự Minh nửa bình nước thuốc.
Thằng bé con mười ba tuổi nhanh nhẹn nói lời từ chối, mặt vô b·iểu t·ình đẩy lọ thủy tinh ngược trở lại túi áo của Robbie.
- Làm cách nào để đi vào bên trong đó bây giờ? Theo tớ thấy, đội buôn Quỷ Lửa cực kỳ có vấn đề luôn.
Nó lanh lẹ chuyển sang vấn đề chính.
- Để tớ nghĩ đã. Hừm, này, bồ nhìn kìa, ở bên kia.
Robbie chống cằm ra vẻ suy tư, đột nhiên nó dùng cùi chỏ nhọn hoắc huých nhẹ người bên cạnh, cái cằm vuông hất lên chỉ hướng lối ra vào của lều lớn. Tự Minh cẩn thận ló cái đầu nhỏ ra quan sát. Một đám người đang từ từ tiếp cận nơi dừng chân của đội buôn Quỷ Lửa. Bọn họ trùm kín mít toàn thân bằng lớp áo choàng dài chấm đất. Một người đứng ở trung tâm và áo choàng cũng đặc biệt hoa lệ hơn ba người xung quanh. Chiếc áo choàng đó được thêu kín hoa văn bằng chỉ vàng và đính lên thật nhiều viên bảo thạch lóng lánh lóa mắt.
- Cái áo choàng đó đủ để mua đứt tiệm ăn của mẹ tớ. Thậm chí còn có thể dư ra vài viên bảo thạch để tớ tiêu xài thỏa thê.
Robbie chép miệng đưa ra đánh giá.
- Không nặng sao?
Tự Minh hỏi điều nó quan tâm, chỉ là Robbie cũng không biết.
- Ai biết được. Tớ chưa được mặc thử nó bao giờ.
Người của đội buôn Quỷ Lửa biểu hiện khá cung kính đối với đám người mới đến. Một trong hai gã thủ vệ còn cúi mình dẫn bọn họ tiến vào bên trong.
- Tớ nghĩ là tớ có cách. Tự Minh, nhìn xung quanh xem có đoàn người nào giống như thế nữa không.
- Không thành vấn đề, thế nhưng cậu muốn làm gì?
- Một thủ pháp tớ học được từ mẹ. Mặc dù mẹ luôn cảnh cáo tớ không được sử dụng nó bậy bạ. Nhưng tớ nghĩ trong trường hợp này không tính là l·ạm d·ụng đâu, nhỉ?
Robbie xoay mặt cúi đầu nhìn Tự Minh, trông mong hỏi. Được thằng bé gật đầu khẳng định nó mới cười cười, đôi tay nhanh nhẹn lục lọi ba lô lấy ra một tấm ván gỗ và chày cối. Tấm ván gỗ không lớn. Nó có kích thước to ngang bàn tay của người đàn ông trưởng thành, hình bầu dục và hai mặt phẳng lì.
- Đây là một trong những phương thuốc mà mẹ đã dạy cho tớ. Tới bây giờ tớ vẫn nhớ rõ khuôn mặt của mẹ đã từng trịnh trọng như thế nào. Bởi vì phương thuốc này tên là: Tư tưởng biến đổi.
Mấy cọng cỏ khô nhanh chóng bị giã thành bụi phấn, trộn lẫn cùng nhau theo mỗi cú đảo chày, sau đó bị Robbie tóm gọn trong lòng bàn tay. Tự Minh cũng tìm thấy được một đám người trùm khăn choàng khác đang len lỏi bên trong đám đông. Bọn họ chỉ có ba người, một người đi đầu và hai người còn lại có dáng vẻ như là tùy tùng.
- Thông qua khứu giác đưa bột phấn vào trong cơ thể của đối tượng. Chúng nó sẽ biến thành chất môi giới dẫn đường cho chú ngữ của ta tác động lên chủ thể mà bột phấn bám vào. Khi hoa văn tán loạn sạch trong gió và âm tiết cuối cùng cùng lúc được thốt ra, tư tưởng của họ mặc sức ta khống chế.
Tự Minh lục lọi ba lô theo chỉ dẫn của Robbie, từ bên trong lôi ra một tấm vải lớn, vốn được dự định dùng để trải trên mặt đất bày hàng. Thằng bé dùng sức xé tấm vải làm hai, vừa đủ cho mỗi đứa trùm kín thân hình.
- Ở ngăn bên trái ba lô lấy ra một cái hộp nhỏ. Đúng rồi. Bồ mở nắp ra đi.
Hộp nhỏ được mở ra, bên trong là chất lỏng nhầy nhụa trong suốt, thậm chí còn nổi bọt.
- Đó là nước dãi của kỳ nhông vườn. Bôi nó lên trên tấm vải trùm là được. Nó sẽ giúp người xung quanh giảm thiểu sự chú ý lên hai đứa mình.
Tự Minh nén lại ghê tởm nhanh nhẹn bôi trét mớ nước dãi kỳ nhông lên hai cái áo choàng. Sau đó cùng Robbie cẩn thận lẻn đến phía sau đám người bí ẩn kia.
Robbie rón rén đến sát phía sau ba người. Không ai phát giác ra thằng bé. Cũng không ai nhận thức được một tấm ván gỗ đang ló ra khỏi lớp áo choàng. Dưới ánh sáng gay gắt ban trưa, từng hạt bụi phấn từ bàn tay đen nhánh của Robbie rơi lên trên bề mặt ván gỗ, tạo thành những đường cong kỳ dị. Cùng với tiếng ngâm nga tựa như dính vào đầu lưỡi của Robbie, chúng nó yếu ớt phát sáng. Tia sáng nhỏ bé đến nỗi, ngay cả ánh sáng của bảo thạch lấp lánh dưới nắng trưa cũng hoàn toàn đủ sức lấn át chúng nó.
Không một ai bởi vì thế mà chú ý đến nơi này. Theo một hơi thổi mạnh của Robbie lên tấm ván gỗ, từng hạt bụi phấn tung lên phiêu tán giữa không gian, bao phủ hoàn toàn ba người phía trước, rồi tan biến dần theo mỗi bước chân của họ.
Robbie nắm chặt lấy cánh tay của Tự Minh, lôi kéo thằng bé vội vã đi theo. Qua lớp tay áo, Tự Minh cảm nhận được lòng bàn tay của Robbie đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Thằng bé thật khẩn trương. Và chính Tự Minh cũng không ngăn được quả tim đập đùng đùng bên trong lồng ngực.
Lối ra vào của lều lớn càng lúc càng gần. Rốt cuộc, Tự Minh nghe được giọng nam thô lỗ lớn tiếng nói.
- Quỷ Lửa hoan nghênh mọi vị khách hàng đáng kính, và những đồng vàng lóng lánh đáng yêu. Chỉ cần các vị không có ác ý và đủ khả năng chi trả cho dã vọng của chính mình.
Qua lớp áo choàng, Tự Minh nhìn thấy người đứng ở trung tâm của đám người mà hai đứa nó theo đuôi nâng lên cánh tay trái béo ú, gập thành một góc vuông. Bàn tay phải của y chộp lấy mu bàn tay trái, từ vị trí đấy kéo thẳng xuống cùi chỏ, cao giọng nói.
- Nói với Quỷ Lửa, ta đến nơi đây bằng sự chân thành và toàn tâm tử tế.
- Quỷ Lửa sẽ vì ngài mà dâng lên tất cả.
Hai gã thủ vệ cong lưng cung kính trả lời. Một trong hai người bọn họ đứng ra dẫn đường.
- Xin thứ lỗi vì đây là khâu bắt buộc. Bao nhiêu người, thưa ngài?
Gã ấy hỏi.
Tự Minh cảm giác được bàn tay của Robbie xiết chặt hơn, khiến cho tay nó bắt đầu đau đớn. Nhưng thằng bé cũng không quan tâm giãy giụa. Nó cúi gằm đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm mặt đất, hy vọng cổ họng bẻ ngang sẽ ngăn được trái tim vì căng thẳng mà chực trào ra bên ngoài.
Người đứng ở trung tâm xoay người ra phía sau nhìn ngắm bốn kẻ tùy tùng. Tựa hồ đã kiểm chứng kỹ càng, y cùng gã thủ vệ trả lời.
- Năm người.
- Mời ngài đi lối này.
Gã thủ vệ gật đầu, đi ở phía trước dẫn dắt đám người tiến vào lều lớn. Tự Minh thở dốc, nó dùng một tay che lại ngực nhỏ, tay còn lại lắc lắc, lung lay cánh tay dài của Robbie, dùng hành động hò reo:
“Thông qua!”
Bọn họ đi vòng vèo quanh những thùng gỗ chất cao. Diện tích lều không quá lớn, nhưng bởi vì thùng gỗ xếp chồng tạo thành một cái mê cung nhỏ, Tự Minh cảm thấy mình đã đi thật lâu, cho đến khi trước mặt nó là một lối đi dẫn xuống hầm ngầm.
Hai đứa nhỏ đạp lên bậc thang gỗ cót két đi xuống lòng đất. Bốn phía hầm ngầm được cố định bằng những thanh gỗ to. Đôi chỗ còn nhìn thấy rễ cây trắc bách diệp lấp ló, và vách tường mọc đầy những mảng rêu xanh phát sáng.
Trong ánh sáng màu xanh lơ quỷ dị của đám rêu cùng tiếng giày đạp lên mặt đất, sáu người đi qua vài ngã rẽ quanh co, lướt qua vài tốp người canh gác, cuối cùng dừng chân tại một căn phòng xa hoa rộng rãi.
Nơi này đã có không ít người chờ đợi. Các vị khách hàng của Quỷ Lửa cởi ra tấm áo choàng đắt giá, dùng bộ dáng thật ngồi ngả nghiêng trên ghế sofa mềm mại. Bọn họ thích thú thưởng thức những giọt cồn tê dại đầu lưỡi từ cốc vàng. Và đôi mắt khép hờ nhìn ngắm mấy vị vũ nữ xinh đẹp đang uốn éo nhảy múa trên thảm dệt màu đỏ tía.
- Anh đến trễ, Samuel.
Một người đàn ông to mọng tựa con heo đực ngả ngớn cười, hướng về đám người vừa tiến vào căn phòng chào hỏi. Hoặc chính xác hơn là hướng về Samuel, người đứng ở trung tâm đám người mà Tự Minh cùng Robbie theo đuôi, chào hỏi.
- Tôi thành thật xin lỗi thưa ngài thị trưởng, Nhưng đám người quá đông. Lũ bần dân ngu ngốc ấy không có tí tẹo nào tự suy xét chính mình sao? Như bọn chúng mà cũng tơ tưởng có được Linh? Với hai bàn tay trắng? Hoặc là bằng đôi giày rách lộ ra ngón chân cái của chúng?
Samuel cung kính cúi đầu nói lời xin lỗi, đồng thời ra vẻ tức giận làm đám người hô hố cười to.
- Thôi nào Samuel. Anh nên may mắn vì có lũ người đáng thương ấy giúp chúng ta chặn lại lũ Otivis. Bọn nó là một cái bình phong tuyệt mỹ cho lần tụ hội này của chúng ta đấy.
Một người phụ nữ nằm xoài trên chiếc sofa bọc da thú điệu đà lên tiếng. Trong tay bà ấy cầm một cái gương soi nạm đầy ruby, chốc chốc lát lại dùng nó để tô lên lớp son môi màu đỏ hồng nhung, mặc cho đôi môi kia đã biến hình thành hai thanh lạp xưởng.
“Hoặc giả hình thù nguyên bản của chúng nó vốn là hai thanh lạp xưởng” - Tự Minh hài hước nghĩ thầm.
- Đúng vậy. Các Otivis vẫn đang như một lũ ruồi ong ong ngoài kia. Đổ mồ hôi thậm chí mất ngủ vì một đám ngu ngốc. Còn chúng ta?
- Thưởng thức mỹ thực.
- Và nghệ thuật.
- Cùng một tương lai tràn ngập những tia sáng từ pháo hoa rực rỡ.
- Vì một bước tiến đến gần Thần của chúng ta hơn nữa.
- Cạn.
Đám người thay phiên nhau đáp lời. Bọn họ hô lên khẩu hiệu, nâng lên cốc rượu, chìm đắm trong ảo tưởng về tương lai huy hoàng. Còn những người tùy tùng của bọn họ thì im lặng đứng yên ở một xó xỉnh, nom như những pho tượng hình người. Chỉ có từng nhịp hô hấp biểu hiện rằng đó là những sinh vật sống. Không ai thèm để ý đến những người đấy, bao gồm cả hai kẻ hầu cận có chiều cao thấp hơn đám người, là Tự Minh cùng Robbie.