Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tự Minh Và Thần Thoại Regudtella

Chương 17: Biệt Đội Giải Cứu Con Thỏ (1)




Chương 17: Biệt Đội Giải Cứu Con Thỏ (1)

Một lúc lâu sau, khi mà đám người dần ngồi kín sofa, và rượu bên trong bình đã vơi đi một nửa, một người đàn ông có bộ dáng khôn khéo, với hàng ria mép được cắt tỉa xinh đẹp tiến vào bên trong gian phòng.

Ông ta vẫy tay ra hiệu cho những người vũ nữ đi xuống, và chính mình thay thế vị trí của các nàng đứng nơi trung tâm thảm dệt màu đỏ tía.

- Hoan nghênh các vị. Những siêu tân tinh tương lai của Regudtella!

Ông ta mở rộng hai cánh tay phảng phất muốn ôm lấy cả bầu trời, cao giọng hô lớn.

- Tôi thích những lời này của ông rồi đấy, Matthew.

Một người đàn ông có thân hình thấp bé với cái đầu trọc ngoéo miệng cười ha hả, và chất giọng thì như tiếng của một cái máy khoan.

- Tôi đây chỉ nói ra sự thật ai cũng biết mà thôi, thưa quý ông.

Matthew cúi mình trả lời, khuôn mặt tràn ngập chân thành.

- Xin kính thưa quý ngài cao quý, và cả quý phu nhân xinh đẹp, chắc hẳn các vị đều đã được báo cho tường tận, về mục đích của buổi tề tựu ngày hôm nay. Ca ngợi ngài thị trưởng vĩ đại của Lưỡi Kỳ Nhông, vị chính khách có tầm nhìn xa rộng đã tạo mọi điều kiện giúp chúng có được cơ hội quý giá này.

Matthew lại một lần nữa cong xuống sống lưng, hướng về người đàn ông đầy người thịt mỡ - thị trưởng của thành phố Lưỡi Kỳ Nhông - phát ra những lời có cánh. Theo như Tự Minh âm thầm nhận xét, trên khuôn mặt của ông ta lúc này, sự thành khẩn đã lan ra đến từng sợi ria mép.

Ngài thị trưởng híp mắt gật đầu, ưu nhã nâng lên cốc vàng, và gương mặt nom như cái mâm tròn phảng phất dán lên một nụ cười khiêm nhường không chê vào đâu được.

- Đó là điều mà ta nên làm. Vì quyền lợi của tất cả mọi người.

- Mọi người sẽ nhớ mãi sự vĩ đại của ngài. Các vị quý ông quý bà đang ngồi ở đây đều là những viên chức đáng tin của hoàng gia, những con người cao cả đã cống hiến cả đời mình để xây dựng nên một Zelhain hùng mạnh, tạo ra một mái ấm trù phú cho những kẻ đáng thương có được nơi trú ngụ an toàn. Thế nhưng đáng buồn thay, các vị lại không hề nhận được sự báo đáp tương ứng với những hy sinh mà các vị đã bỏ ra. Thậm chí, quan thư ký của ngài thị trưởng, hiện đang phải vì một đám dân đen ngu ngốc mà đầu tắc mặt tối, cùng bị những yêu cầu quá đáng của đám Otivis ràng buộc mà đành phải bỏ lỡ cuộc họp mặt ngày hôm nay…

- Tôi nghĩ chúng ta nên đi thẳng vào chủ đề chính. Thời gian của mỗi người ở tại nơi đây đều là vàng bạc đấy. Đừng để lãng phí chúng một cách vô ích, Matthew. Quan thư ký hiện tại không có mặt ở đây. Hãy để dành những lời nói ấy để trực tiếp trò chuyện cùng ông ta trong lần gặp mặt sắp tới. Chúng ta không cần nghe anh nói những lời sáo rỗng đó.

Người phụ nữ nằm trên sofa da thú đãi giọng nói cắt ngang bài diễn văn của Matthew. Những người khác cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý.

- Dĩ nhiên, thưa phu nhân cao quý. Vậy thì, hãy để buổi biểu diễn được bắt đầu.

Matthew vỗ hai bàn tay vào nhau, để tiếp "đốp" vang lên ra hiệu cho người ở bên ngoài gian phòng. Chiếc màn cửa ở cánh phải được vén lên, và hai người đàn ông sóng vai vác một cái lồng sắt bước vào.

- Thỏ Bông Xám!

Tự Minh bấm lấy eo Robbie, rít qua kẽ răng.

Con Thỏ Bông Xám lúc này nằm b·ất t·ỉnh bên trong lồng. Trông cực kỳ vô hại.

Matthew ý bảo hai người đàn ông đặt cái lồng ở khoảng trống bên cạnh mình. Sau đó, một trong hai người mở ra cửa lồng sắt, nắm lấy đôi tai của con thỏ nhỏ rồi giơ nó lên cao.

- Các vị, tôi chắc hẳn những người ngồi tại đây đều có chung một mục đích: có được Linh của riêng mình.

Matthew đến bên con Thỏ Bông Xám, bàn tay đeo găng trắng chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

- Chúng ta đã có tất cả. Tài phú. Địa vị. Danh vọng. Quyền lực. Nhưng Thần lại tựa như thích chơi khăm những đứa con ưu tú của mình. Ngài ấy lấy đi sức mạnh của chúng ta, để chúng ta phải cúi đầu uốn gối trước đám người tự xưng là: Hộ Linh Sư.

Năm ngón tay của Matthew luồn qua những sợi lông dài màu xám, sau đó đột ngột co lại, bấu vào da thịt con thỏ. Vài sợi lông bị tàn phá bắt đầu lả tả rơi rụng xuống mặt thảm. Con thỏ vẫn hôn mê b·ất t·ỉnh. Và những người khác dường như không hề quan tâm đến con thỏ. Bọn họ chỉ gật gù đồng ý những lời nói vừa rồi của Matthew.



Chỉ có Robbie. Nó muốn lao lên giải cứu con thỏ. Thế nhưng tay nó đang bị Tự Minh cắn răng níu lại.

- Đừng manh động. Nếu bị phát hiện thì hai đứa mình sẽ c·hết đó.

Tự Minh gằn nhẹ, vừa đủ để Robbie nghe thấy.

- Linh chỉ lựa chọn người xứng đáng? Không. Hãy để trò nực cười đó lui vào quá khứ. Từ bây giờ, quy luật đó sẽ bị chúng ta phá vỡ. Linh sẽ không còn cao quý. Chúng nó sẽ tựa như những mặt hàng xếp chồng ngoài chợ, thua kém hơn cả những đồng Xen xinh đẹp, mặc sức cho chúng ta lựa chọn. Hộ Linh Sư sẽ bị tương lai trừ khử. Và thế giới chỉ còn lại: Khiển Linh Sư!

Matthew hưng phấn rít lên. Ông ta từ mâm vàng được một thị nữ nâng trong tay, nhấc lên một ống tiêm. Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào ống tiêm, thứ chứa lỏng màu đen đang sôi trào ùng ục bên trong.

Matthew không có chút nào do dự đâm mạnh kim tiêm vào gáy Thỏ Bông Xám, hưng phấn truyền thứ chất lỏng đáng sợ đó vào người con thỏ.

Cho đến khi ống tiêm hoàn toàn trống rỗng, kim tiêm được rút ra, đôi tay nắm lấy hai cái tai thỏ cũng buông lỏng, thả cho con thỏ rơi bẹp xuống mặt thảm.

Trong ánh mắt kh·iếp sợ của Tự Minh cùng Robbie, con Thỏ Bông Xám đột nhiên co giật như bị ai đó chích điện. Vô số mảng lông bong tróc ra bên ngoài, để từng lớp da phỏng rộp lõa lồ giữa không khí.

Con thỏ vốn dĩ b·ất t·ỉnh bất thình lình rít lên, gào rống lăn lộn. Theo từng cú giãy đành đạch của nó, những mạch máu từ từ trồi lên bên trên lớp da, và máu nóng bên trong huyết quản tựa như một con chó dại mạnh mẽ va đập chuồng sắt, điên cuồng chuyển động, v·a c·hạm tứ tung.

Tự Minh bị kinh sợ đến quên cả việc hô hấp. Nó nín thở nhìn con thỏ dần dần phình to, trút đi vẻ ngoài đáng yêu, thay vào đó là một con quái vật khổng lồ. Con thỏ vốn dĩ tròn vo mũm mĩm phảng phất bị người nhét vào miệng một cái ống bơm hơi. Bơm chỗ này một chút. Lại bơm chỗ kia một chút. Từng thớ thịt trên người nó đột ngột căng ra, nhưng không hề nổ tung mà nhanh chóng phát triển một cách quỷ dị.

Đầu của con quái vật chạm đến nóc hầm, thậm chí nó còn phải cong lưng cúi đầu một chút, mới có thể nhét vừa cơ thể bên trong căn phòng có độ cao bằng ba lần chiều dài của Robbie. Người nó gồ lên từng khối cơ bắp chắc nịch, phủ lên một lớp da màu máu loang loáng, và phía trên cùng là những gai thịt đen thui, ngọ nguậy trong không khí tựa như xúc tu của loài hải quỳ.

Chúng có móng vuốt xám đen từ tứ chi nhô ra bên ngoài, dài ngoằng, sắc bén như dao. Và lỗ tai của Thỏ Bông Xám, vốn dĩ mềm mại xinh xắn, giờ đây kéo dài thật dài, bề mặt mọc ra thật nhiều giác hút. Mỗi cái giác hút lại nhểu nhão trào ra nước nhầy đen kịt, theo mỗi cú chạm đánh vào nền đất, nhuộm dần cái thảm đỏ tía biến thành loang lổ màu đen.

Robbie dường như đã bị khung cảnh trước mắt dọa mất hồn. Tự Minh có thể cảm nhận cả người nó như được nhét gọn vào một cái ghế mát xa, sau đó bật chế độ rung tối đa.

Bản thân Tự Minh cũng không hơn gì Robbie. Đây là lần đầu tiên trong đời nó đối diện với một sinh vật kinh tởm đáng sợ đến như thế. Cách con quái vật không tới mười mét, thằng bé có thể ngửi thấy mùi nhựa cháy khét nồng nặc từ đống đen dơ bẩn mà nó tiết ra.

"Chán ghét. Hương vị chán ghét"

Đột nhiên, một âm thanh nhỏ xíu lướt qua trí óc của Tự Minh. Nhẹ hẫng, phảng phất tuyết trắng chạm vào đất mềm đầu đông.

Là ai đang nói chuyện?

Tự Minh thì thào. Nó hồ nghi nhìn xung quanh. Mọi người đều đang kinh ngạc chứng kiến sinh vật đáng sợ kia ồ ồ gào rống.

Vài người bị giật mình sợ hãi, và Matthew tươi cười trấn an bọn họ.

- Các vị, nhìn xem. Một sinh vật siêu phàm hoàn toàn mới. Mạnh mẽ, khủng bố, và nghe lời. Chúng luôn sẵn sàng trở thành Linh của chúng ta. Trở thành công cụ đắc lực nhất cho lý tưởng vĩ đại của chúng ta.

Matthew búng tay. Người đàn ông bên cạnh lập tức nâng lên bàn tay chạm vào con quái vật. Người kia nhắm mắt thấp giọng cầu khấn. Và cẳng chân ông ta có một vùng tản ra ánh sáng nhạt nhẽo đến mức khó có thể nhìn thấy.

Tự Minh biết, vùng cơ thể phát sáng đó là nơi mà gã đàn ông được khắc lên Văn.

Một vòng hoa văn màu đen xuất hiện giữa đôi chân của gã ta cùng con quái thú, sau đó lan dần ra, bao trùm hai người bọn họ.

Một cái chớp mắt, ánh sáng bừng lóe lên làm mọi người đồng loạt che đi tầm nhìn. Tự Minh chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn về phía trung tâm buổi biểu diễn. Con quái vật đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại người đàn ông đứng ở giữa gian phòng, đạp lên trên tấm thảm nhớp nhúa chất lỏng màu đen.

Trạng thái của ông ta không mấy tốt đẹp, tuy rằng bên ngoài chẳng có gì khác biệt với lúc ban đầu. Đột nhiên ông ta cởi sạch quần áo, ngay cả quần lót cũng không chừa lại, sau đó xoay người mặt đối mặt với đám người.

Tự Minh nắm lấy tay Robbie kéo nó lùi lại thêm mấy bước, dán chặt thân hình vào một cái bàn được kê sát tường, mặt trên trưng bày thật nhiều món trang trí đúc từ vàng sáng bóng. Tay còn lại của thằng bé nắm lấy lớp vải phủ bàn, siết chặt và run bần bật.



Những người hầu cận đứng gần đó đều cho rằng trong đám bọn họ lọt vào hai kẻ nhát gan. Có người còn khinh thường cười nhạo ra tiếng. Mặc dù chẳng ai quan tâm.

Và có vẻ như cả gian phòng ngoại trừ Tự Minh, không một ai nhìn thấy được một tia hỗn loạn ẩn sâu bên dưới đáy mắt của gã đàn ông kia, kể cả Robbie.

- Không có bất kỳ điều gì thay đổi bên ngoài. Không hề có biến chứng bên trong. Không cần đau khổ chờ đợi bất cứ ai lựa chọn. Chỉ có chúng ta ưa thích chọn lựa ai. Chỉ có tận sâu bên trong chúng ta, là sức mạnh chạm gần hơn đến thế giới của Thần.

Matthew mỉm cười thì thầm, bằng tông giọng đủ để cho mọi người tham dự buổi họp mặt đều có thể nghe thấy.

Vị phu nhân nằm sõng soài trên sofa giờ đã ngồi thẳng lưng. Đôi mắt nhỏ xíu của bà ta không còn khép hờ mà trừng lớn, nghiêm túc quan sát từng khối da thịt của gã đàn ông đứng ở trung tâm.

Không gian im thin thít, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của vài vị khách - những quý ông quý bà có thân hình không mấy nhẹ nhàng - cùng tiếng bước chân của Matthew nhàn nhã dạo quanh phòng.

Tựa như một người cắm câu chờ đợi cá lớn. Matthew vô cùng có kiên nhẫn dành tặng cho quý khách hàng đáng yêu bó lớn thời gian để họ tiêu hóa thông tin.

Trong vị thơm ngọt nồng đến đặc mũi của hương liệu vừa được nữ hầu thay mới, các vị khách quý dần lấy lại tinh thần. Bọn họ kín đáo trao đổi với nhau những ánh mắt đầy ẩn ý. Vài người ngồi sát nhau còn chụm đầu khe khẽ nói nhỏ.

Matthew không có thúc giục bọn họ. Ông ấy vẫn treo lên nụ cười đặc trưng của thương nhân, chắp tay chờ đợi.

- Thứ đó - Samuel lên tiếng, ông ta liếc nhìn gã đàn ông vừa ký kết khế ước với con quái vật, sau đó nhanh chóng dời đi ánh mắt, đối diện với đôi con ngươi khôn khéo của Matthew, hỏi ra điều mà mọi vị khách hàng đều quan tâm - chỉ có tác dụng với lũ thỏ thôi sao?

- Ta không thích thỏ. Đặc biệt là loài Thỏ Bông Xám.

Một vị khách cao gầy có khuôn mặt hốc hác cất tiếng.

- Xin quý ông bà yên tâm. Quỷ Lửa lựa chọn Thỏ Bông Xám chỉ vì chúng là loài sinh vật siêu phàm dễ săn bắt nhất rừng Ngọc Bích mà thôi. Chúng nó đông đúc, và chẳng được lòng bao người. Sẽ không ai để ý đến sự m·ất t·ích của vài con Thỏ Bông Xám. Dù sao thì các tiên nữ cùng các Otivis cũng không dễ dàng giao lưu, có đúng hay không?

Matthew hài hước nói. Mọi người cũng tỏ vẻ hiểu ý mà nở nụ cười.

- Thỏ Bông Xám chỉ là lựa chọn tối ưu nhất mà thôi. Chúng ta hoàn toàn có thể thay thế chúng bằng những sinh vật siêu phàm mà ta yêu thích. Dù sao thì đây vốn không phải là phương pháp mà ai cũng có đủ điều kiện để hưởng thụ.

Matthew nâng lên ống tiêm rỗng tuếch, kéo giọng ngân nga. Không một ai phản bác ông ta. Gương mặt mỗi người đều có cùng một biểu cảm: “Đó vốn là lẽ đương nhiên”.

Sự tự tôn cao quý không cho phép bọn họ chấp nhận việc cùng ngồi cùng ăn với một đám bần dân ti tiện.

- Các vị nếu thích một sinh vật siêu phàm nào khác, và có khả năng bắt được chúng, vậy thì thứ các vị cần chỉ là một mũi tương tự thế này - Nâng cao ống tiêm trong lòng bàn tay, Matthew đối với mọi người hô lên - Sinh vật siêu phàm đó liền sẽ quỳ gối ngay bên dưới chân của quý vị.

- Đương nhiên, Quỷ Lửa cũng sẵn sàng phục vụ nhu cầu tìm kiếm đối tượng thích hợp thay cho các vị khách hàng đáng yêu. Chỉ cần thêm một chút xíu, tí tẹo đồng Xen.

Matthew cười tủm tỉm, ngón trỏ cùng ngón cái chụm lại làm ra một biểu tượng đại biểu số lượng.

- Nghe thật tuyệt. Vô cùng làm người hướng tới.

- Tôi bắt đầu nhịn không được chờ mong.

- Có lẽ chúng ta nên tiếp tục chủ đề chính ngay lập tức. Về cái giá phải trả cho phát minh vĩ đại này.

Bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng bị tiếng hô của Matthew chấn vỡ. Những quý ông quý bà trút bỏ dáng vẻ trang trọng thường ngày, hưng phấn nhôn nhao tựa lũ ruồi bay quanh sạp thịt heo, gương mặt phủ kín dã vọng về một tương lai no nê thịt mỡ.



- Các vị, các vị.

Matthew dang đôi tay trấn an đám người.

- Tôi nghĩ chúng ta cần một chút không gian riêng tư. Có lẽ không phải ai cũng muốn chia sẻ sự yêu thích của mình cùng người khác, có đúng hay không?

Có vài người rụt rè mỉm cười, gật gù đồng ý với Matthew. Điều đó khiến nụ cười trên môi gã thương nhân càng thêm tươi rói.

- Cho nên, tôi nghĩ việc sắp xếp một cuộc gặp riêng cho mỗi người là điều cần thiết. Nhờ ơn huệ lớn lao của ngài thị trưởng đáng kính của Lưỡi Kỳ Nhông, cuộc triển lãm lần này kéo dài đến ba ngày. Và chúng ta còn tận hai ngày để mọi người đều hài lòng với chuyến đi lần này.

Matthew nhìn một vòng quanh phòng lớn, đánh giá từng biểu cảm của mỗi một vị khách. Mọi người đều im lặng chờ đợi ông ta nói tiếp.

Tự Minh có dự cảm cuộc họp mặt lần này sẽ nhanh chóng giải tán. Nó chộp lấy cánh tay cứng ngắc của Robbie, kéo thằng bé cong mình xuống rồi kề vai nói nhỏ.

- Robbie, chúng ta cần tìm cách trốn tránh đám người và giải cứu lũ thỏ.

- Bằng cách nào chứ? Nơi này đầy rẫy những kẻ… những kẻ cùng quái vật ký kết khế ước. Hay là chúng mình trở về báo cho người lớn đi. Mẹ tớ, ngài Xnet, cô Thủy Tiên… ai đều được!

Robbie mếu máo. Xem ra nó bị con quái vật kia hù dọa đến mức để lại cơn sợ hãi cực sâu.

- Coi bộ không kịp rồi, Robbie.

Tự Minh thì thào. Nó gắt gao nhìn từng cánh tay ưu nhã giơ cao, biểu quyết đồng ý lời đề nghị của ngài thị trưởng. Bởi vì ông ta vừa dùng làn điệu bình tĩnh chậm rãi của mình, trang trọng nói ra một sự kiện.

- Có vẻ như không ai ưa thích lũ thỏ. Cho nên ta nghĩ là chúng ta sẽ tự chuẩn bị thứ nào đó có phẩm chất siêu phàm, tuyệt vời hơn lũ thỏ, phù hợp với mỗi người chúng ta, trong vòng hai ngày. Mọi người thấy thế nào? Được chứ Matthew?

- Không thành vấn đề, thưa ngài.

Mọi người không có dị nghị. Và Matthew thì cung kính cúi đầu.

- Trước khi đến đây, quan thư ký có cùng ta nói chuyện trong chốc lát. Dường như hành tung của các ngươi đã bị lộ. Một Người Gác Rừng đã nhận ra sự thiếu hụt về số lượng của bầy thỏ. Và đám Otivis hiện đang gây sức ép lên vị thư ký đáng thương của chúng ta. Để tránh những chuyện phiền phức sẽ đột xuất xảy ra, ta nghĩ rằng các anh nên nhanh chóng xử lý dấu vết của bầy thỏ. Tốt nhất là lau sạch sự tồn tại của chúng.

Ngài thị trưởng vỗ nhẹ cái bụng bia, đôi mắt hếch liếc xéo Matthew, ồ ồ tuyên đọc bản án dành cho lũ thỏ.

- Tôi hiểu ý của ngài. Chúng tôi sẽ xử lý gọn ghẽ lũ thỏ. Sạch sẽ đến từng sợi lông tơ. Mong ngài an tâm.

- Tay chân nhanh nhẹn chút. Đừng để đám Otivis kinh động đến cư dân bên trong rừng Ngọc Bích.

Dặn dò xong xuôi, vị thị trưởng béo mập kia khó nhọc đứng lên. Cái bụng to của ông ta là một rào cản lớn cho việc gập người để dồn sức bật dậy. Matthew rất có ánh mắt tiến đến dìu ông ấy.

- Chắc chắn, thưa ngài thị trưởng.

Theo bước chân đi đầu của vị thị trưởng béo mọng, đám người lục tục đứng dậy. Những người hầu nhanh nhẹn cầm lấy áo choàng mang đến cho chủ nhân của mình, sau đó hộ tống bọn họ rời đi hầm ngầm.

Tranh thủ có một lượng đông người cao lớn mặc áo choàng che khuất ở phía trước, Tự Minh nắm lấy cánh tay gầy khẳng khiu của Robbie rồi nhấc lên khăn trải bàn, nhanh nhẹn cúi mình chui tọt vào bên dưới gầm.

Hai đứa nó bôi sạch nước dãi kỳ nhông lên bề mặt áo choàng của mình, khiến chúng dày thêm một lớp, lại xịt khắp người Dung dịch bí chế R.03 của Robbie, sau đó ôm gối im lặng chờ đợi đám người rời đi.

Robbie vẫn không làm chủ được nỗi sợ của bản thân. Nó không ngừng bẻ vặn mấy ngón tay có màu đen xinh đẹp như đá hắc diệu, và cái trán cao bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Tự Minh vỗ vỗ cánh tay gầy guộc của Robbie, ý đồ an ủi cậu bạn. Chỉ là ánh mắt của thằng bé đột nhiên bị ánh sáng nơi mu bàn tay hấp dẫn. Bởi vì nơi đó có một hình xăm đang lặng lẽ phát sáng.

Hoa văn có hình dạng tựa như vỏ ngoài của củ ấu. Nó phát ra ánh sáng đen dịu nhẹ, nổi bật trên bàn tay trắng mềm của thằng bé con, khiến cho Robbie cũng bắt đầu chú ý đến nó.

Đó là Văn của Tự Minh.

Nó cuối cùng cũng đã chịu thức tỉnh.