Chương 3: Ươm Mầm - Muốn Được Gặp Ba! 2
Một bông hoa bồ công anh lơ lửng bay lên giữa căn phòng không người. Nó men theo một khe hở nhỏ trên tường bay ra ngoài, lững thững tắm mình dưới ánh trăng.
Bám vào nó là một giọt sương nhỏ. Bên trong giọt sương nhỏ có bóng dáng ba người đang ngồi. Hai nhỏ một lớn.
Tự Minh trợn tròn đôi mắt to, tay nhỏ chạm vào màng nước lại rụt về. Nó liếc mắt lén nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh vài lần, thấy nàng không tỏ ra tức giận mới tiếp tục vươn bàn tay thăm dò màng nước. Thằng bé hiếu kỳ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tò mò.
Mọi thứ đều biến thành khổng lồ, và Tự Minh tựa như người tí hon bên trong quyển du ký của Gulliver, vì lạc đường mà đi nhầm đến thế giới loài người.
Đêm khuya, mặt trăng tròn như chiếc bánh quy sữa, khiến đứa trẻ vốn dĩ đã đói bụng càng thêm thèm ăn. Tự Minh nhận lấy một thanh kitkat từ mẹ, há miệng nhỏ gặm rôm rốp giòn tan. Nó thích ý nhấm nháp vị ngọt ngào của sô cô la, lắc lư cái đầu nhỏ nhìn ngắm phố phường về đêm.
Khi đồng hồ nhích kim giờ đi qua con số một, những con hẻm nhỏ hoàn toàn chìm vào đêm tối. Chúng bám vào đại lộ rộng lớn như một bộ xương cá, nơi mảnh xương sống vẫn còn sáng bừng ánh đèn đường, cùng tiếng động cơ đôi lúc gào rú vụt qua.
Bồ công anh tránh đi đường lớn, lẻn vào một con hẻm nhỏ ướt át, đi qua một góc tường chất đầy thùng rác cùng bầy chuột cống ríu rít tìm ăn. Thùng rác mệt mỏi bởi chất thải chất chồng, nằm ngã lăn quay trên nền đường trải nhựa, chán chường quan sát gia đình chuột mắng nhau chin chít vì một miếng thịt gà.
Bỗng nhiên một con chuột lớn béo ú có bộ lông xám mượt mà ngẩng đầu. Nó nhe ra hàm răng nhọn hướng về bồ công anh rít lên the thé.
Tự Minh bị hù dọa hoảng sợ té bật ngửa ra sau. Thằng bé có cảm giác như con chuột kia đang dùng đôi mắt đậu đen của nó trừng mình.
“Có lẽ nó nổi giận vì bị mình nhìn lén. Giống như hàng xóm sát bên nhà vậy. Xấu hổ vì bị người khác nhìn thấy cuộc cãi vã của gia đình”
Cái đầu nhỏ của Tự Minh nghĩ về ông Tư hàng xóm, với khuôn mặt dài ngoằng cùng gò má nhọn hoắc, đôi mắt nhỏ đỏ ngầu hung hãn, và người thì lúc nào cũng thối hoắc mùi rượu.
- Cẩn thận kẻo ngã ra khỏi màng bảo hộ. Con sẽ không muốn biết hậu quả nếu rơi ra bên ngoài đâu.
Người phụ nữ ôm lấy đôi vai của thằng bé, xoa xoa mái tóc xù của nó, nhướng mày hù dọa.
Bị mẹ cảnh cáo, Tự Minh có hơi e thẹn. Nó co lại đôi chân ngắn ngồi tựa vào cánh tay của mẹ, không thèm để ý Cát Thanh đang ở một bên làm mặt quỷ. Thằng bé ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại thất vọng cúi đầu vì không thấy được ánh sao.
- Bao giờ chúng ta đến nơi vậy mẹ?
- Khi mặt trăng chạm vào mặt đất.
Ngồi ở phía bên kia, bắt đầu cảm thấy buồn chán không thú vị - thiếu nữ có đôi mắt cười giống cha gọi là Cát Thanh – tìm cơ hội chen qua trả lời. Con bé nằm ngửa trên đùi của mẹ, đôi tay sờ mó cặp má mũm mĩm của em trai, thích ý mà nắn bóp. Tự Minh tức giận tặng cho đôi bàn tay tà ác mỗi bên một cái tát, khiến Cát Thanh vui vẻ cười khanh khách.
Hai chị em hi ha vỗ tay vào nhau, cùng nhau chơi trò chơi quả địa cầu.
Mẹ của chúng nó vén một sợi tóc mái ra phía sau tai, lắng nghe bài đồng dao "quả địa cầu có bốn đại dương" hiền hòa nhìn hai đứa trẻ chơi đùa. Cho đến khi bồ công anh rời khỏi chốn phố phường bay đến phía trên một con rạch, nàng mới mở miệng nhắc nhở hai đứa trẻ.
- Sắp đến cổng rồi. Nếu không muốn bỏ dở cảnh đẹp này thì mẹ nghĩ hai đứa nên ngừng lại trò chơi.
Tự Minh cùng Cát Thanh đồng loạt ngẩng đầu. Hai đứa ồ lên trầm trồ, mắt sáng rỡ nhìn từng con đom đóm vỗ cánh lướt nhẹ qua mặt nước, uốn éo đùa nghịch gió đêm, lại cẩn thận tránh cho cùng bồ công anh v·a c·hạm.
Chúng bay chập chờn dọc theo con rạch, con rạch phủ đầy bèo xanh, bèo xanh tắm mình dưới ánh đèn của đom đóm mà lấp lánh xinh đẹp.
Bồ công anh lúc này giống như một vị minh tinh nức tiếng, kiêu ngạo bước từng bước duyên dáng trên tấm thảm lấp lánh hào quang, men theo ánh đèn chớp nháy mà tiến về phía trước.
Bầy ếch kêu gào vài nốt nhạc chào mừng, và lũ cá thì nhô ra khỏi mặt nước, thi nhau phun bong bóng hoan hô.
Con rạch xuyên qua hai ba cây cầu nhỏ, đi qua vài khu rẫy, lướt qua vài mẩu vườn. Hai bên bờ bắt đầu rậm rạp cây cối. Thân cây cũng to hơn và cành lá dần trở nên rậm rạp.
Khi mà bóng trăng hoàn toàn bị tán cây che khuất, chỉ còn đom đóm chiếu sáng xung quanh, Tự Minh rốt cuộc nhìn thấy nơi phía cuối.
Nơi đó dựng một tấm bia đá. Bia đá cô đơn đứng giữa đám cỏ dại. Nó bị mẻ hết một góc nhỏ, phủ đầy rêu và không có bất cứ ký hiệu nào trên mặt. Phía sau bia đá đứng sừng sững hai cây me già. Thân cây như hai lão già lưng còng hướng về nhau cúi chào. Cành lá cong cong xen kẽ nhau tạo thành hình mái vòm. Từ xa nhìn lại trông giống như một cái cổng kết từ lá xanh.
Lá me xào xạc như cụ ông nhà bên vẫy tay chào bé con, mang theo hương thơm thoang thoảng của những quả me chín rục, khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên run rẩy. Bên dưới vòm lá me, từng đợt gợn sóng nối nhau lan ra bốn phía. Tiếng ếch kêu đột nhiên dồn dập và bọn đom đóm bắt đầu điên cuồng bay xoay vòng.
Ngay tại thời khắc bồ công anh chạm vào mặt phẳng gợn sóng bên dưới vòm lá me, thế giới bỗng nhiên im lặng. Tóc cùng quần áo của Tự Minh dựng đứng lên. Hoặc chính xác hơn là chúng nó đều rũ xuống đất, và thằng bé đang bị treo ngược trên trời.
Bằng một điều kỳ diệu nào đó, Tự Minh, Cát Thanh cùng mẹ của chúng nó vẫn dính chặt vào bồ công anh không bị rơi xuống.
Thời gian đảo ngược không quá lâu, cả ba lọt thỏm giữa một bảng màu r·ối l·oạn, giống như ai đó xé nhỏ những tờ giấy đầy màu sắc rồi vất tung chúng vào trong không gian, chốc lát lại xen kẽ vài mảng màu neon chớp nháy, xoay tròn vài vòng, đến khi đôi mắt to của Tự Minh đã chất đầy sao xẹt, thế giới xung quanh mới trở lại bình thường.
- Chào mừng con đến với Cội Nguồn, Nguyễn Bửu Tự Minh.
Tự Minh nghe thấy tiếng cười của mẹ, nhẹ nhàng tựa như trở về nhà sau quãng thời gian dài đi xa. Nó nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của mẹ, bên trong con ngươi màu nâu ánh ngược một thế giới thần tiên.
- Đây là Hồ Ảo Mộng, nơi soi chiếu tương lai, nơi nhìn lại quá khứ.
Cát Thanh hưng phấn chỉ về phía trước, cùng Tự Minh giảng giải. Thằng bé chuyển dời tầm mắt theo ngón tay của chị gái, nhìn đến một vùng nước gợn xanh biếc. Nơi đó có một cái hồ thật lớn, từng vệt nước xanh gợn sóng lăn tăn, loang loáng nhũ vàng lung linh nhảy múa, kiêu ngạo cùng ánh trăng so kè sắc đẹp.
Tự Minh không tiếp tục ngồi yên. Nó chồm về phía trước, ngạc nhiên ồ lên, cái mũi xẹp hân hoan mà hít hà, nuốt vào một ngụm hương hoa ngọt lành. Hương thơm đến từ cây cỏ chen chúc bên hồ. Chúng nó rậm rạp mà lại trật tự, xếp thành vòng bao lấy mặt hồ lấp lánh, giống như một cái viền gương nhiều màu sắc.
Tự Minh quay đầu nhìn về phía sau lưng. Nơi đó dựng đứng một cái bàn quay khổng lồ, mặt trên trang trí vô số thẻ màu bất quy tắc, và vùng trung tâm đột nhiên nhô ra một con ếch to. Nó đứng trên một trục gỗ nhỏ dài như cây đũa. Mỗi lần bàn quay xoay tròn, nó lại kêu lên một tiếng ộp vang dội, rồi dùng cái lưỡi dài vói vào một thẻ màu phía trên bàn quay, nhanh nhẹn tóm lấy một thứ quăng ra bên ngoài.
Tự Minh rõ ràng nhìn thấy một con chuồn chuồn bị con ếch lôi ra từ thẻ bài có màu của vỏ cà tím, phun thẳng vào giữa hồ. May mắn thay, chuồn chuồn điệu nghệ nghiêng mình, bẻ lái thành một vòng cung lướt sát mặt hồ, thành công bay trở lại không trung.
Sau đó chuồn chuồn bị một con chim chích bông ủi bay. Cả chích bông lẫn chuồn chuồn đều cùng nhau rớt xuống hồ, khiến mặt hồ giận dữ bắn lên một cột nước cao.
Mẹ của nó vội điều khiển bồ công anh rẽ sang trái, tiến về phía bờ hồ.
Tự Minh nhịn không được xoay cái đầu nhỏ, nhìn lén hiện trường t·ai n·ạn giao thông. Nó nhìn thấy có vài người ngồi lên chiếc lá to, huýt sáo kêu gọi vài chú cá con ngoi lên, kéo họ ra giữa hồ vớt chuồn chuồn, chích bông cùng người.
Trong đó có một đứa trẻ mập mạp xem ra khá xui xẻo. Đầu nó bám đầy rêu và uống vào khá nhiều nước hồ. Nó bị một con cá nhỏ ngậm từ dưới đáy đưa lên mặt trên. Không hiểu sao nó có thể chìm xuống tận đáy nhanh chóng đến vậy.
Thằng bé gào khóc thảm thiết, liên tục khẳng định rằng nó bị một con quái thú đen ngòm, mình toàn xúc tua, kéo xuống dự định cất chứa làm thức ăn dự trữ.
Tuy nhiên, có vẻ không ai tin tưởng.
- Bọn họ giống như chúng ta, đều là những gia đình có con cháu đến tuổi thích hợp, cùng nhau đến nơi này tham gia Lễ tuyển chọn.
Mẹ của Tự Minh kịp thời giúp nó giải đáp nghi hoặc.
Nàng hướng bồ công anh tiến lên phía trước, nơi đó có một con chuột lang đang chạy vội trên mặt đất, trên người nó quấn vài sợi dây, nối liền nó với một chiếc xe kéo phía sau. Một người đàn ông vạm vỡ như một con khỉ đột đứng ở đầu xe, nhe hàm răng trắng hếu gửi cho gia đình nó một nụ cười.
- Hi, Dung, hai năm rồi không gặp. Lần này cô lại mang nhóc con đến tham gia Lễ tuyển chọn sao?
- Đã lâu không gặp, Tony. Đây là đứa út nhà tôi, thằng bé gọi là Tự Minh.
Dung, là tên mẹ của Tự Minh và Cát Thanh. Nàng điều khiển bồ công anh bay đến gần chuột lang, gật đầu trả lời Tony, cũng giới thiệu Tự Minh với ông ấy. Tự Minh cười thẹn thùng. Cát Thanh cười khanh khách. Hai đứa nhỏ cùng Tony chào hỏi, sau đó tò mò nhìn đứa trẻ ngồi ở hàng ghế phía sau lưng Tony.
Đứa nhỏ đó có vẻ không quá thân thiện. Nó chỉ lạnh lùng hướng về phía hai chị em gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục mím miệng nhìn thẳng con đường trước mắt.
Không khí có tí xíu xấu hổ.
Tony tiếp tục cười ha hả. Dung vẫn duy trì nụ cười dịu dàng. Ba đứa trẻ im lặng không nói chuyện.
- Người gì đâu mà kỳ quái.
Cát Thanh không nhịn được bĩu môi lầm bầm. Bỗng nhiên cô bé reo lên.
- A, Yukiko!
Một con mèo tam thể từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, chuông nhỏ nơi cái đuôi dài leng keng kêu vang. Trước ngực của nó có một cái rổ nhỏ được buộc chặt vào chiếc vòng cổ đỏ. Lúc này, một bàn tay nâng lên nắp rổ, lộ ra cái đầu nhỏ có mái tóc đen dài óng ả.
- Cát Thanh!
Hai cô gái điên cuồng hướng về nhau vẫy tay chào hỏi.
- Yukiko, xem nè! Em trai của tớ, năm nay sẽ tham gia Lễ tuyển chọn!
Cát Thanh nắm lấy Tự Minh, lúc này đang tò mò quan sát con mèo, ôm chầm vào trong ngực, hướng về phía Yukiko hò hét khoe ra em trai. Yukiko bất ngờ rụt lại vào bên trong rổ, chốc lát sau lại kéo thêm một đứa nhỏ ló đầu ra ngoài, thét lên.
- Quá đỉnh! Em trai của tớ cũng thế. Toru, chào hỏi!
Tự Minh nhịn không được dùng tay che lại hai lỗ tai. Nó thật sự chịu không nỗi âm lượng tương đương mức cần thiết cho việc nói chuyện qua lại giữa hai đầu sân bóng như thế này.
Ngay lúc này, một con chim nhỏ bay v·út qua.
- Chào Dung.
Một con sóc gỗ nhảy trên đầu.
- Bonjour Tony.
Một mảnh lá trúc lững thững lướt ngang.
- Nhĩ hảo Cát Thanh.
Tiếng chào hỏi vang lên không dứt. Tự Minh ngạc nhiên nhìn từng loại vật cưỡi đi ngang qua, có bay lượn, có chạy nhảy, có lướt trên mặt nước, tất cả đều cùng hướng về phía bên kia hồ, nơi bị bao trùm bởi những đóa cúc vạn thọ tây.