Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tự Minh Và Thần Thoại Regudtella

Chương 4: Ươm Mầm - Muốn Được Gặp Ba! 3




Chương 4: Ươm Mầm - Muốn Được Gặp Ba! 3

Gia đình cúc vạn thọ tây nhìn qua có vẻ rất phồn thịnh. Chúng nó đối với đám hoa cỏ mọc dọc hai bên hồ kiêu ngạo ngẩng đầu. Tỏ vẻ có thể độc quyền cắm rễ tại nơi này là một điều vinh hạnh lớn lao. Ngẩng cao đầu không được bao lâu, chúng nó lại bị gió đùa bỡn chao đảo tới lui, rồi lại nhanh chóng vung vẩy lá cành cong mình ôm lấy một cái bệ đá ở trung tâm vườn hoa. Đám hoa cỏ chung quanh xào xạc hi ha cười ghẹo, làm cúc vạn thọ tây tức giận run lên cánh hoa, giống cô gái trẻ bị chọc giận đến đỏ bừng khuôn mặt.

Cho đến khi có một quả bóng xà phòng phốc một tiếng vỡ tan, ba người từ trong đó nhảy ra, đặt bước chân lên mặt đất ẩm ướt ven hồ, không khí ồn ào nhốn nháo nơi đây mới trầm lắng trở lại.

Đám cúc vạn thọ tây nâng lên thân cây cùng cành lá, tựa như những đứa trẻ nhỏ đứng nghiêm làm lễ chào cờ, tách ra hai bên để lộ ra một con đường. Con đường đủ cho hai người sánh vai cùng đi nối liền bệ đá với Hồ Ảo Mộng, đá lát đường có màu đen tuyền, bóng loáng đến độ có thể dùng để làm gương soi.

Mọi người lần lượt dừng chân tại bờ hồ, rời khỏi công cụ di chuyển, nối đuôi nhau đạp lên con đường dẫn đến bệ đá. Tự Minh ngẩng đầu nhìn mặt trăng, lại cúi đầu nhìn xuống bóng trăng bên dưới chân mình. Nó nhớ đến lời mà chị Cát Thanh đã nói.

“Khi mặt trăng chạm vào mặt đất” đó là lúc chúng ta sắp được gặp Cây Thế Giới.

“Sắp tới rồi”

Thằng bé bắt đầu hồi hộp, bụng của nó nôn nao cồn cào phảng phất có thể tống mọi thứ ở bên trong ra bất cứ lúc nào. Nó mím môi nắm chặt tay nhỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm cố lên.

Dung nắm tay Tự Minh bước đi, Cát Thanh theo đuôi ở phía sau. Đi đầu tiên chính là gia đình dùng bong bóng xà phòng làm phương tiện di chuyển. Đó là một cặp vợ chồng người phương Tây, người mẹ nắm tay bé gái có mái tóc vàng hoe đi ở trước nhất. Bọn họ dừng chân nơi trung tâm của bệ đá. Nơi đó hình như có cái gì ở phía bên dưới, đứa trẻ có vẻ hơi chần chừ, níu lấy tay mẹ không buông. Cha mẹ của tóc vàng hoe cúi đầu cùng nó nói gì đó, nó mới lấy hết can đảm nhắm mắt nhảy xuống, sau đó không có tăm hơi.

Vài đứa nhỏ ở phía sau bị hù dọa. Chúng nó hoảng sợ, ríu rít cùng người lớn đi cùng tỏ vẻ bất an. Có đứa nhỏ còn gào khóc đến nước mũi giàn giụa, nhất quyết đòi về nhà.

Tự Minh nuốt một ngụm nước miếng ý đồ bôi trơn cổ họng khô khốc. Thằng bé che lại quả tim nhỏ đang đập thình thịch, không cho nó vì lo lắng mà chạy đi mất.

Sau khi đứa trẻ trong gia đình đã nhảy xuống bên dưới bệ đá, các bậc phụ huynh mới quay đầu đi vào bên trong cánh rừng rậm rạp, nơi có những cây cúc vạn thọ tây cao lớn như những tòa nhà chọc trời.

Thời gian trôi qua, hàng người ngắn dần đi. Dung, Tự Minh cùng Cát Thanh rốt cuộc đi đến nơi trung tâm bệ đá.



Nơi đó tựa như bị ai khoét lõm xuống, sau đó mài giũa nhẵn nhụi, trông giống một cái bồn tắm lớn. Rồi lại tựa như có ai đó đã vơ vét ánh trăng, cô đọng lại thành từng giọt đặc sệt, tưới chúng vào bên trong bồn tắm, loang loáng nhũ bạc.

- Nếu như sợ hãi thì con có thể nhắm mắt lại.

Dung xoay gương mặt phúng phính của Tự Minh lại cùng mình đối diện. Nàng dịu dàng trấn an thằng bé.

- Nếu, nếu như con không được Cây chọn trúng thì sao hả mẹ?

Tự Minh ấp úng. Thằng bé bồn chồn níu chặt vạt áo khoác. Nó bắt đầu tưởng tượng đến cảnh bản thân nhảy vào bên trong, sau đó bị Cây từ chối, và cái bồn tắm sẽ phun nó ra như phun hạt táo. Nó sợ nhìn thấy gương mặt buồn bã của mẹ, cùng ánh mắt thất vọng của chị Cát Thanh, còn có tiếng chê cười đến từ đám người phía sau.

- Không sao cả. Nếu Cây không lựa chọn con, nó sẽ đưa con đến nơi bắt đầu, nơi có mẹ chờ sẵn ở đó. Rồi chúng ta cùng nhau về nhà.

- Mẹ không thể đi vào cùng con sao?

- Mẹ xin lỗi Tự Minh. Nhưng chỉ có người sở hữu Văn mới có thể tiến vào vùng đất trung tâm Cội Nguồn.

Dung xoa xoa đầu Tự Minh, đẩy nhẹ thằng bé tiến về phía trước, dịu dàng tặng cho nó một nụ cười cổ vũ.

Tự Minh phồng lên bộ ngực nhỏ, hít một hơi thật sâu, dứt khoát nhắm mắt nhảy xuống. Trong nháy mắt, thằng bé đột nhiên nhớ đến ba của nó. Nó nhớ đến cái ôm vững chãi của ba nó lúc nó còn nhỏ xíu, thức cả đêm vì nó nóng sốt bất ngờ. Nó lại nhớ đến nụ cười rạng rỡ của ba nó lúc sáng sớm, lúm đồng tiền thấp thoáng, ha ha cười nhạo vì ai đó đã ba tuổi mà vẫn còn đái dầm.

Tự Minh vô thức chà xát ngón tay cái cùng ngón trỏ, bởi vì một cái sở thích của nó hồi nhỏ. Nó thích vân vê cái cằm bóng loáng của ba. Cái cằm vuông nhìn qua tuy rằng nhẵn nhụi, nhưng sờ vào mới phát hiện thực ra là nham nhám. Nó thường dùng lòng bàn tay chà xát lên nơi đó.

Đã ngứa.

Thật không may, sở thích đó không thể tiếp tục kéo dài. Nó vô tình bị cắt ngang. Đứt quãng giữa chừng, cùng với sự biến mất đột nhiên của ba.







“Thịch”

Một tiếng tim đập phá vỡ không gian im lặng.

“Thịch thịch thịch”

Tiếng tim đập liên tục vang lên, dồn dập như ai đó đang gồng mình vỗ đánh vào cái trống da.

Tự Minh bị giật mình bừng tỉnh, nó há miệng, hổn hển hô hấp. Thằng bé mở to mắt nhìn xung quanh, nhưng không gian hầu như bị màu đen đặc quánh lấp đầy.

Tự Minh tựa con tôm nhỏ bên dưới lớp bùn, nó quơ quào cả tay lẫn chân ý đồ tiến về phía trước. Bỗng dưng thằng bé cảm giác được tay mình bị cái gì cuốn lấy. Mát lạnh. Có chút thô ráp. Còn có cả lông tơ.

Thứ đó kéo một cái, mạnh mẽ cắt vỡ một đoạn không gian, mang theo bé trai thoát ra bên ngoài.

Ánh sáng rực rỡ làm thằng bé nhịn không được nhắm lại đôi mắt. Mấy giọt nước mắt trong suốt bởi vì lóa sáng mà trào ra nơi khóe mắt. Một sợi dây leo mang theo lá cây bay đến bên cạnh Tự Minh, lá cây vỗ nhẹ lên đôi mắt của thằng bé, mang theo hơi thở tươi mát làm dịu đi cơn khó chịu.

Tự Minh chớp chớp mắt to, nhìn chiếc lá nhún nhảy, chỉ trỏ, vẫy vẫy chóp nhọn, rồi lại tiếp tục nhún nhảy. Nó phì cười, chạm vào chiếc lá nói một tiếng cám ơn rồi mới ngẩng đầu quan sát xung quanh.



Đập vào mắt của Tự Minh trước nhất là một cái cây. Cây cổ thụ, tán cây như cái dù lớn xòe ra đủ để che kín một cái sân vận động. Từ phía trên rủ xuống vô số sợi rễ bám vào mặt đất, tiếp nhận những sợi dây leo từ dưới đất quấn lên. Những sợi dây leo ấy lại vì báo đáp mà nở ra hoa nhỏ, điểm tô cho rễ cây thêm thật nhiều màu sắc.

Mặt đất lấm tấm sỏi nhỏ xen lẫn bụi ngọc, xanh đỏ vàng lấp lánh, ngại ngùng che lấp mình bên dưới những nhánh cỏ chỉ cao hơn mắt cá chân.

Bướm trắng cùng bướm vàng nhàn nhã bay lượn. Lúc thì chạm vào bông hoa này một chút. Khi lại chạm bông hoa kia một chút. Bướm hồng yên lặng đậu trên lá xanh, tựa như say ngủ. Và bướm xanh có vẻ không hề sợ người, chúng nó đập cánh vờn từ đỉnh đầu của người này sà xuống bả vai của người kia, lại xoay một vòng khoe mẽ tài bay lượn.

Một cụ ông gãi cái mũi vừa bị một con bướm xanh gan to đậu lên, hướng về phía Tự Minh dang tay.

- Chúc mừng con, chàng trai nhỏ. Con đã được Cây lựa chọn. Đến đây, đi theo ta.

Cụ ông nắm lấy tay Tự Minh, dắt thằng bé tiến về phía cổ thụ. Ở khu vực gần thân cây, có vài đứa nhỏ đang đứng chờ ở đó. Và những người lớn thì đứng rải rác xung quanh. Có vài người ngồi trên tảng đá nhỏ giọng trò chuyện. Có người lười nhác dựa vào rễ cây, đôi mắt tản mạn. Có người lại đứng thẳng thân thể, khuôn mặt nghiêm túc.

Khi cụ ông dắt Tự Minh đi ngang qua những người này, bọn họ đều giống nhau, gửi tặng thằng bé một nụ cười thân thiện.

- Nơi đây là trái tim của Cội Nguồn, là tổ của chúng ta, những chuyên gia trừ ma. Cũng là nơi mà Cây Thế Giới cắm rễ. Tại nơi đây, Cây sẽ trao cho chúng ta sức mạnh to lớn, nó gọi là Văn. Văn là chìa khóa giúp ta câu thông thế giới này. Cũng là v·ũ k·hí mà thế giới trao tặng cho chúng ta, như một phần quà cảm ơn vì đã giúp nó thanh tẩy thân mình.

- Thanh tẩy cái gì ạ?

- Có thể xem thế giới như là một sinh vật. Hoặc là một cỗ máy. Ai biết được. Nhưng chỉ cần nó còn hoạt động, vậy thì không có ai dám đảm bảo nó sẽ mãi mãi tinh khiết. Hoặc là bị lây dính vết bẩn. Hoặc là chính bản thân nó bài tiết ra chất bẩn.

Cụ ông trề môi, tinh nghịch hướng về cổ thụ nói xấu nó. Cây Thế Giới cũng không tỏ vẻ giận dỗi, còn rung rung tán lá giống như đang cười khúc khích.

- Được rồi, chúng ta có thể tiếp tục đề tài này trong tương lai. Còn hiện tại, hỡi chàng trai trẻ, con cùng các bạn chờ ở nơi này, đợi đến khi mọi người đều có mặt đông đủ, nghi thức liền có thể bắt đầu.

Không cần tỏ ra quá nghiêm túc. Thả lỏng. Quy định ở đây chính là không có bất cứ quy định gì. Các con cứ việc thoải mái vui chơi như ở nhà. Nhưng ta khuyên các con đừng đùa giỡn quá đáng. Bởi vì cái cây này không quá yêu thích những đứa trẻ hư. Nếu như các con làm cho nó chán ghét, vậy thì, tuy rằng không quá khẳng định, nhưng ta dám dùng râu của mình cá là nó sẽ cho đứa trẻ đó khắc Văn ở một vị trí không mấy hãnh diện.

Tin tưởng ta.

Cụ ông vuốt ve chòm râu được tỉ mẩn tạo hình, chép miệng hù dọa lũ trẻ con. Lão nhìn một vòng xung quanh, giống như bởi vì không thể đưa ra ví dụ mà tiếc nuối không thôi. Còn lũ nhóc thì càng c·hết kh·iếp. Vấn đề mặt mũi trong tương lai chiến thắng triệt để tính tò mò.

Lọt giữa tiếng cười ha ha của đám người lớn, cằm chúng nó càng nâng cao hơn, lưng banh thẳng tắp, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cây Thế Giới trang nghiêm tuyên thệ: Tôi là một đứa trẻ ngoan. Xin không cần khắc Văn bậy bạ. Hỏi ý kiến người nhận trước khi trao tặng thì lại càng tốt hơn, nếu có.