Chương 5: Ươm Mầm - Muốn Được Gặp Ba! 4
Cụ ông đã xoay người rời đi, chờ đợi những đứa trẻ khác tiến vào. Nơi này chỉ còn lại lũ trẻ cùng một đám người lớn lạ lẫm vây quanh.
- Anh, anh hai tớ bảo rằng, nếu Cây chán ghét ai, nó sẽ khắc Văn vào mông của người đó. Không, tớ không muốn. Lúc nãy tớ chỉ lỡ tay ngắt một chiếc lá nhỏ xíu mà thôi. Nếu như bị khắc Văn ở mông tớ sẽ xấu hổ c·hết mất. Và anh hai sẽ cười nhạo tớ cả đời.
Bên trong đám nhóc đang đứng chờ, một bé trai có thân hình căng mọng sụt sịt mếu máo. Nó dùng bàn tay múp míp như nải chuối cau quẹt mũi, khiến mũi của nó đỏ hồng như quả cà chua. Cách đó không xa, Tự Minh đang thử khều một cái rễ cây. Nghe thấy lời bé mập nói, nó giật mình thu hồi bàn tay, lén che lại mông. Nó cũng không muốn bị khắc Văn ở mông. Mặc dù chị Cát Thanh sẽ không cười nhạo nó cả đời, nó cũng sẽ vì xấu hổ mà cả đời không muốn gặp ai.
- Im đi, nếu như cậu còn tiếp tục khóc nhè, coi chừng Cây sẽ không khắc Văn ở mông mà là khắc lên miệng của cậu đấy.
Lên tiếng chính là cô bé có mái tóc vàng hoe - đứa trẻ đầu tiên nhảy vào bên trong bồn đá.
- Khắc lên miệng cũng không tệ lắm.
- Đúng vậy, tưởng tượng trông khá là bảnh tỏn.
Em trai của Yukiko, bạn của Cát Thanh, cùng một đứa trẻ khác có mái tóc không khác gì bộ lông vẹt, xem ra đều là fan của anime thiếu niên nhiệt huyết. Hai đứa nó như bạn thân lâu ngày gặp lại, tay bắt mặt mừng, ôm nhau hò hét.
- Chúng ta dùng những hoa văn được lưu truyền từ viễn cổ, khắc lên đôi môi, phong ấn sức mạnh hủy diệt bên trong cơ thể.
- Chúng ta có thể nói. Nhưng chúng ta không thể nói. Chúng ta là Người Giữ Bí Mật.
- Im Lặng Giả!
- Nguyện ý vì nhân loại mà bị xã hội lãng quên! Chúng ta vô tư phụng hiến hết thảy!
- Chúng ta thật vĩ đại!
- Ồ de chính là như thế!
Tụi nó tựa như diễn tuồng nhập tâm, không thèm để ý chính mình vừa bị đứa trẻ nhà Tony liếc xéo, bắt đầu kéo ngược vạt áo chấm chấm nước mắt.
Cô bé có mái tóc vàng hoe trợn mắt nhìn trời, quyết định không thèm đếm xỉa hai tên dở hơi. Bé trai mập mạp đã thôi thút thít, cùng Tự Minh hứng thú quan sát hai người bạn mới biểu diễn.
Bé trai nhà Tony vẫn đứng tách riêng một góc không cùng ai bắt chuyện.
Tuy nhiên, bầu không khí tựa hồ đã thả lỏng trở lại.
…
Thời gian tích tắc trôi.
Khi con bướm xanh lần thứ tám ngoan cố tỏ vẻ, muốn thử bay vào mũi của Tự Minh thám hiểm một lần - tất nhiên đều bị thằng bé lạnh lùng từ chối - mọi người đã tập hợp đầy đủ.
Tự Minh nhìn thấy Cát Thanh đứng cách nó không xa, cạnh bên là Yukiko. Hai cô nàng giống như hai diễn viên phim câm, cùng nhau múa may đôi tay, miệng uốn éo tạo ra các loại khẩu hình.
Tuy nhiên Tự Minh không hiểu.
- Cố lên!
- Mạnh mẽ lên nhóc con.
- Đừng lo lắng, quá trình sẽ không đau.
Em trai của Yukiko mượt mà phiên dịch.
- Cố gắng suy nghĩ về nơi mà mình muốn khắc Văn lên. Điều đó sẽ có ích. Vì Cây có thể nghe được suy nghĩ trong đầu chúng ta.
- Toi! Vì sao mình cứ mãi nghĩ đến mông?
Em trai của Yukiko thảng thốt.
Xem. Lại có thêm một đứa trẻ bị cái mông khiến cho ám ảnh.
---
Cụ ông rốt cuộc quay trở lại, mang theo đứa trẻ cuối cùng cùng sáu vị hiền giả khác, đạp lên con đường rải đầy sỏi nhỏ cùng bụi ngọc mà đi đến.
Bọn họ có nam có nữ. Có nghiêm khắc. Có hiền từ. Nhưng tất cả đều già nua giống nhau, đều khoác trên người một chiếc áo choàng to rộng, màu vàng bắp, từ trên xuống dưới treo đầy chuỗi hạt pha lê. Có người chống gậy. Có người ôm trống. Có người cầm sáo. Lại có người mang theo một đôi chim anh vũ.
Bọn họ chia làm hai nhóm ngồi ở hai hàng ghế dọc hai bên. Phía sau họ là các huấn luyện viên cùng các vị gia trưởng.
- Một hàng dọc, từ thấp đến cao. Người đầu tiên đứng ở nơi này.
Cụ ông đứng quay lưng lại với thân cây, hướng về lũ trẻ ngoắc tay.
Tự Minh đi theo đám trẻ con nhanh chóng xếp hàng. Bởi vì thấp bé hơn bạn cùng lứa tuổi, cho nên nó đứng ở vị trí thứ ba, sau lưng tóc vàng hoe cùng một bé gái đeo kính cận.
Một cụ bà cầm cái chuông nhỏ trên tay, lắc mạnh một cái. Theo tiếng chuông vang lên, Tự Minh nghe thấy từ trong lồng ngực dội lại một tiếng tim đập mạnh mẽ.
Một tiếng ưng kêu vang lên, khiến đám trẻ giật mình ngước nhìn bầu trời. Chưa kịp tìm thấy bóng dáng chim ưng, một tiếng voi rống lại đem tầm mắt của lũ trẻ kéo về.
Tiếng chuông, tiếng trống, hổ gầm, chim hót lần lượt vang lên, Cây Thế Giới cùng đám hoa cỏ cũng không chịu ngồi yên mà rung động cành lá, tạo ra những âm thanh xào xạc xào xạc.
Chúng nó dùng tán lá to rộng quạt đẩy gió đập vào tảng đá, vù vù kêu vang. Lại vung vẩy hạt nước đánh vào mặt đất, tí tách không ngừng.
Cụ ông đứng bên dưới tán cây, híp mắt hát to một khúc ca mà Tự Minh nghe không hiểu lời.
Mọi người đều dùng cách của riêng mình để tạo ra những giai điệu khác biệt. Đặc biệt nhất vẫn là bé mập đứng sau Tự Minh hai vị trí. Thằng bé hình như đã đói bụng. Vì bao tử của nó đang liên tục phát ra âm thanh rột rột, kêu gào đòi ăn.
Bị mười mấy bạn nhỏ trừng mắt nhìn, bé trai quẫn bách dùng tay che bụng, khuôn mặt nhỏ có xu thế hướng về phía quả táo biến hình. Chín đỏ rục.
May mắn thay, bản hòa ca kéo dài không lâu. Cụ ông giơ tay ý bảo mọi người dừng lại, bao tử của bé trai mập mạp kia mới vâng lời mà từ bỏ việc ca hát.
- Chúng ta bắt đầu thôi. Người Dẫn Đường.
Cụ ông hô lên. Một người đàn ông từ hàng gia trưởng đi ra. Là ba của tóc vàng hoe.
Ông ấy nắm lấy tay tóc vàng hoe, dẫn con gái đến sát bên thân cây. Y dùng bàn tay to nắm lấy tay của con gái đặt lên phía trên vỏ cây màu trắng xám, thấp giọng rầm rì.
Vài đường sáng bắt đầu xuất hiện rồi di chuyển dọc theo thân cây. Chúng nó lên xuống tới lui, cuối cùng, khi mà Cây Thế Giới rung rung tán lá, những đường sáng đó mới tụ hội về phía lòng bàn tay, đi vào cơ thể của tóc vàng hoe. Lúc này, cổ chân của tóc vàng hoe đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mọi người vui mừng vỗ tay độp độp. Ba của tóc vàng hoe vỗ tay to nhất, không ngừng hướng về phía đám đông khoe ra.
- Con gái tôi đấy. Con bé là con gái của tôi đấy.
Cụ ông gật đầu ý bảo hai cha con có thể đi xuống. Lúc tóc vàng hoe bước ngang qua Tự Minh, thằng bé còn nghe được con bé thở phào.
- May mắn không phải là mông.
Tự Minh méo miệng muốn khóc, bởi vì đầu của nó hoàn toàn bị từ "mông" xâm chiếm.
Nó bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh khi nó muốn mượn nhờ năng lực của thiên nhiên, ví dụ như bồ công anh chẳng hạn, chuyên gia trừ ma Từ Minh tuột quần xuống, dùng Văn trên mông chạm vào bồ công anh, cùng bồ công anh kết nối, sau đó cũng từ Văn ở trên mông phun ra vô số hạt giống bồ công anh.
Bồ công anh bay bay, đi khắp nơi tìm hiểu tin tức. Gió sẽ hỏi bồ công anh đến từ đâu. Và hoa nhỏ sẽ thành thật đáp lời: từ mông của Tự Minh.
Tự Minh vò đầu, cảm giác thế giới tràn đầy ác ý.
Đột nhiên, lưng bị khều một cái làm Tự Minh tỉnh táo. Thằng bé ngẩng đầu lên mới phát hiện đã đến phiên nó.
Chị Cát Thanh tựa như một con thỏ đã nhảy tung tăng đến bên cạnh, háo hức chờ em trai nắm lấy tay mình.
Tự Minh mím môi, cùng chị dắt tay nhau đi đến sát thân cây. Tay nó đặt lên lớp vỏ xù xì của Cây Thế Giới. Còn tay của chị Cát Thanh thì bao trùm lên tay nó.
- Nhắm mắt.
Cát Thanh đứng ở phía sau lưng Tự Minh, nhỏ giọng hướng dẫn.
- Cảm thụ luồng năng lượng ấm nóng bên trong thân cây. Đuổi theo nó. Nắm bắt nó. Sau đó kéo nó vào bên trong cơ thể mình. Suy nghĩ về nơi mà em sẽ cho nó xây một cái nhà. Tập trung nghĩ về nơi ấy.
"Mô..."
- Văn của ba nằm trên mu bàn tay.
Tự Minh sửng sốt. Giống như nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, lại giống như sợ Cây không nghe thấy, thằng bé sốt ruột hô nhỏ.
- Mu bàn tay. Mu bàn tay. Ở mu bàn tay.
Một dòng nước ấm từ thân cây tiến vào cơ thể của Tự Minh, dạo khắp một vòng như một kẻ tham quan, đánh giá chỗ này một chút, nhìn ngắm chỗ kia một chút. Cuối cùng, chúng nó hội tụ với nhau trên mu bàn tay trái của thằng bé, phát ra một chùm sáng lóa mắt như pháo hoa, sau đó từ từ nguội lạnh.
- Thành công.
Cát Thanh khẽ reo lên vui mừng. Tự Minh cũng đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, hưng phấn không thôi.
Hai chị em đang định ôm nhau xoay vài vòng thì phát hiện một vấn đề, tay của Tự Minh vẫn còn dính chặt trên thân cây, không cách nào gỡ ra.
- Cầu vồng?
Ai đó mở miệng thốt lên đầy nghi hoặc. Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hít hà chứng kiến bảy sắc cầu vồng bắc ngang trời.
- Khi cầu vồng xuất hiện trên bầu trời của Cội Nguồn, chính là lúc cánh cổng đi đến Tầng Thượng Đỉnh được mở ra.
Cụ ông ngẩn ngơ nhìn cầu vồng càng lúc càng gần, cùng mọi người giảng giải.
- Tầng Thượng Đỉnh?
- Tựa như một căn nhà lầu. Chúng ta đang ở tầng bên dưới, còn Tầng Thượng Đỉnh chính là nóc của căn nhà. Nơi ấy bao bọc chúng ta, cũng ngăn cách chúng ta khỏi những nguy hiểm đến từ hư không. Tương truyền rằng đó là quê hương của Cây Thế Giới. Còn nhân loại, chỉ khi có một người tìm ra được bản chất của thế giới, người đó mới có thể bước qua cánh cổng cầu vồng, tiến vào Tầng Thượng Đỉnh.
Cát Thanh hoảng hốt lôi kéo Tự Minh, cố sức tách rời thằng bé khỏi thân cây. Nhưng có vẻ như không ai chú ý tới hai đứa nhỏ. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu chăm chú theo dõi bảy sắc cầu vồng, hồi hộp nhìn nó càng lúc càng tiến đến gần mặt đất.
Thằng bé Tự Minh lúc này giống như kẻ mộng du. Tay nó nó dán chặt vào cây, mắt nhắm nghiền, và miệng liên tục lặp đi lặp lại.
“Muốn gặp ba. Muốn gặp ba. Muốn gặp ba”
Đột nhiên thằng bé tiến thêm một bước ôm chầm lấy thân cây, rồi từ từ chìm vào bên trong. Lớp vỏ cây cứng cáp tựa như hóa thành một bãi bùn lầy. Mà Tự Minh là con thú nhỏ lỡ chân té vào, không thể thoát ra.
Giữa tiếng hô hoán của mọi người “Cầu vồng chạm đất!” Cát Thanh bất lực nhìn Cây Thế Giới từ từ nuốt mất đứa em trai. Thiếu nữ cảm nhận được có một lực hút lôi kéo Tự Minh vào bên trong thân cây.
Rất mạnh mẽ. Mạnh đến nỗi cho dù Cát Thanh đã điên cuồng thôi thúc Văn kéo ngược em trai ra ngoài, cũng không tránh được vận mệnh bị lôi kéo đi theo, cùng nhau rơi vào thế giới bên trong thân cây.