Chương 6: Nơi Đây Là Regudtella. 1
Tựa như người vừa hụt bước chân, từ độ cao ngang tầm với mây rơi ngược xuống mặt đất, Tự Minh từ trong ngủ mê giật mình tỉnh lại. Lúc này, đầu của nó chôn vào một cái lồng ngực ấm áp, và cơ thể nhỏ bé bị một đôi tay ôm chặt.
Thằng bé bắt đầu cảm thấy khó thở, và sau lưng thì nóng rát đau đớn. Giống như có ai đó hóa phép biến nó thành một quả banh da, tràn ngập ác ý mà quẳng nó vào sân banh trụi cỏ, bề mặt phủ đầy đất cát cùng đá vụn. Sau đó hai mươi hai cầu thủ vào sân, lần lượt tung hứng v·a c·hạm, đá nó đi qua mọi ngóc ngách của sân banh một cách đầy b·ạo l·ực.
Tự Minh giãy giụa ngoi đầu ra khỏi cái lồng ngực cứng ngắc kia, nó muốn quan sát xung quanh xem bản thân đang ở nơi nào. Và khi nó ngẩng được cái đầu nhỏ nhìn lên bên trên, ánh vào đôi con ngươi hoảng sợ của nó là gương mặt chằng chịt vết cứa của Cát Thanh.
Thiếu nữ ngất lịm lúc nào không hay. Thế nhưng đôi tay cô bé vẫn ôm chặt đứa em trai. Quần áo con bé bị tàn phá rách bươm, lộ ra từng khối xanh tím trên da thịt, và sau cổ le lói quầng sáng màu xanh lá cọ.
Quầng sáng xuất phát từ sau cổ, lan dần theo da thịt, hóa thành một lớp khiên mỏng manh bao bọc quanh cơ thể của hai chị em. Mỗi lần bị một vật thể lạ v·a c·hạm, vầng sáng run rẩy như ngọn đèn dầu gặp phải gió to, rồi lại ngoan cường tồn tại.
- Chị hai, tỉnh lại đi chị. Tự Minh sợ. Chị hai? Chị Cát Thanh. Chị ơi.
Tự Minh hoảng hốt kêu gọi chị của nó, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt. Nó rúc vào ngực chị gái, ánh mắt sợ hãi trông về phương hướng mà hai chị em nó đang bị lôi kéo lao nhanh tới.
Nơi đó giống như có một cái máy hút bụi đang bật hết công suất, hút mạnh nó cùng chị Cát Thanh về phía một cái lỗ vặn vẹo, đen ngòm.
Trên đường đi tràn ngập những vật thể có hình thù kỳ dị. Và bốn phía vách tường thì bò đầy dây leo cùng mọc ra vô số con mắt. Đám con mắt trợn trừng nhìn hai chị em, đồng tử co lại như mắt mèo gặp nắng, thon dài như kim.
Bất thình lình, có một con khỉ vàng từ trong vách tường lao ra. Bàn tay của nó mọc ra những cái móng vuốt dài ngoằng, cong lên như móng mèo, bén nhọn tựa lưỡi dao. Cái miệng rộng chĩa ra hai cây nanh nhọn hoắc, trông hệt như chằn tinh, và đôi mắt trắng bóc không có đồng tử.
Con khỉ vàng cười rú lên khặc khặc, dùng cánh tay dài ngoằng đu lấy từng sợi dây leo, hung hăng đuổi theo Tự Minh cùng Cát Thanh, tóm lấy những vật thể trôi nổi xung quanh rồi thô bạo ném chúng về phía hai chị em.
Tuy rằng được vầng sáng từ Văn của Cát Thanh bảo hộ, những vật thể kia không thể gây tổn thương quá lớn cho hai chị em nó, thế nhưng Tự Minh vẫn bị chọc tức. Tầm nhìn của nó chạm vào bờ vai của chị. Ở nơi đó ánh sáng nhạt đến gần như sắp tắt đi. Thằng bé tức giận hét lên.
- Cút đi, đồ khỉ xấu xa!
Tiếng la chấm dứt, một màn thần kỳ xảy ra. Những sợi dây leo vốn dĩ ngoan ngoãn bị con khỉ nắm lấy đột nhiên chuyển động. Chúng nó lao ra tóm lấy tứ chi của con khỉ vàng, quấn chặt chúng lại, thô bạo lôi kéo nó lại sát bên vách tường.
Mấy con mắt trên vách tường giống như bị đè nén lại với nhau, nhường chỗ cho một cái miệng lớn hiện ra, nuốt gọn con khỉ.
Tự Minh há hốc nhìn cái miệng to vì ợ hơi mà nhễu nhão chất nhầy màu xanh lục, sợ hãi đến bắt đầu nấc cụt. Nó rụt đầu trốn vào trong ngực chị, hoảng loạn nói thầm.
- Không được lại đây. Không được lại đây. Không được lại đây!
Tiếng rít gào vang lên phá tan bầu không khí quỷ dị, từng con khỉ vàng dùng móng vuốt sắc như dao xé tan vách tường lao ra ngoài. Mặc kệ mấy con mắt giàn giụa nước mắt vì đau, chúng chụp lấy dây leo điên cuồng cắn xé. Đồng thời, hai ba con khỉ cùng khẹc khẹc gọi nhau, ôm lấy một khối thiên thạch đang lao nhanh giữa không gian, ném mạnh nó về phía cái miệng khổng lồ.
Đám dây leo bị hành động của bầy khỉ chọc giận. Chúng nó bắt lấy lũ khỉ ném mạnh vào tường. Và những con mắt quái dị kia bắt đầu hăng hái cùng lũ khỉ chơi trò chơi dò mìn, bùm bùm nổ mạnh.
Tự Minh trừng mắt nhìn từng mảng be bét văng mạnh khắp nơi, ú ớ hét không lên tiếng. Nó ôm lấy Cát Thanh, đôi chân bắt chước loài ếch cuồng loạn đạp vào không trung, ý đồ chạy thoát vùng hỗn loạn.
Thằng bé không ngừng kêu gọi Văn cầu xin sự trợ giúp, thế nhưng hiện tại, Văn của nó bởi vì phải thích ứng nơi ở mới nên đã chìm vào giấc ngủ say.
Nó bất lực khóc thút thít, liên tục gọi chị, mãi cho đến lúc bị mệt mỏi cùng đau đớn bao trùm lên ý thức mới nhắm mắt ngất đi.
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng đêm, Tự Minh nhìn thấy một người phụ nữ cùng một người đàn ông bay đến trước mặt nó. Nó hoang mang nhìn hai gương mặt quen thuộc kia, lại không thể gọi ra tên người đến.
Người phụ nữ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tự Minh trong chốc lát, rồi nàng ta thổi ra một hơi, mang theo một viên ngọc chạm vào cơ thể của Cát Thanh.
Vầng ánh sáng bảo vệ hai đứa nhỏ vốn dĩ gần như biến mất bỗng nhiên chói lóa rực rỡ. Lũ khỉ tựa hồ bị ánh sáng làm cho đau đớn, chúng nó gào rú thống khổ, ôm đầu gọi nhau chạy trốn. Màu xanh lá cọ càng thêm đậm đặc, và độ dày của vầng sáng bất ngờ tăng thêm một gang tay.
Nó lóe lên hai nhịp giống như cùng ai chào hỏi, sau đó mang theo hai chị em mất hút ở phía phương xa.
Người đàn ông cùng người phụ nữ im lặng dõi theo hình bóng hai đứa nhỏ. Cho đến lúc không còn ai trong tầm mắt, bọn họ mới quay đầu rời đi.
…
Tây Nam Zelhain, cách con đường mà các thương đội thường xuyên qua lại không quá xa xôi, chếch về phía rặng núi Vuốt Dơi, có một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dưới những tán lá rậm rạp của rừng mưa Ngọc Bích. Ngôi làng ấy có lịch sử đã hơn vạn năm. Tuy nhiên không phải cư dân Zelhain nào cũng biết về nó.
Ngôi làng nhỏ có một cái tên gọi lạ kỳ: Răng Khôn Nomegun.
Những người già kể lại, Nomegun là vị nam thần cai quản núi đồi, hang động cùng vực sâu. Tương truyền rằng vào một ngày nọ, khi mà Nomegun đến thăm người chị gái Mena, nữ thần cai trị rừng rậm đồi hoa, một cái răng ở phía cuối hàm đột nhiên mọc ra khiến Thần đau đớn vô cùng. Nomegun bèn bẻ nó xuống. Thần tức giận vứt đi nó ở một nơi nào đó thuộc vùng đất mà Mena cai trị.
Thần Rừng Otas, một trong những người con của Mena, đã nhặt được chiếc răng khôn. Thần bèn nhổ xuống tóc của mình, buộc lấy cái răng rồi xâu thành một sợi dây chuyền, ngày ngày đeo ở trước ngực.
Otas chỉ dạy cho Răng khôn nhận biết mỗi loại cỏ cây. Lại mang theo nó thăm viếng từng loại sinh vật mỗi khi chúng được sáng tạo ra đời.
Cứ thế, Răng khôn Nomegun trở thành học trò của Thần Rừng Otas.
Không lâu sau, Otas cùng Xassaya kết hôn. Xassaya xinh đẹp là vị nữ thần chưởng quản Sinh mệnh. Và nàng cũng chỉ bảo Răng khôn cách điều khiển sinh mệnh.
Bọn họ ở cạnh bên nhau rất lâu rất lâu.
Cho đến một ngày, cái ngày mà Otas cùng Xassaya quyết định biến mất khỏi thế gian, Răng Khôn Nomegun lựa chọn trở thành một Linh. Từ nay về sau, nó gắn liền với hậu duệ của hai vị Thần, đi theo dạy dỗ cùng bảo vệ bọn họ mãi mãi.
Và khi mà mọi người cùng nhau phân chia gây dựng Regudtella, một nhóm người di chuyển đến bên cạnh rừng mưa Ngọc Bích, nơi tổ tiên của mình nhắm mắt yên nghỉ. Bọn họ xây dựng gia tộc trên mảnh đất này. Dùng tên của Linh mà bọn họ kính yêu nhất đặt tên cho nơi đây: Làng Răng Khôn Nomegun.
---
…
Làng Răng Khôn Nomegun, sáng sớm.
Một con chim nhỏ nhảy nhót đậu lên thành cửa sổ. Nó dùng cặp chân bé tẹo vàng cam chống lên thân thể béo ú, giương cái đầu nhỏ nhìn vói vào bên trong phòng, tò mò đánh giá đứa trẻ đang say giấc trong nôi.
Đó là một chiếc nôi lớn, đủ để hai người trưởng thành cùng nhau nằm chung.
Chiếc nôi được bện từ rất nhiều dây mây, bên trong tráng qua một lớp nhựa cây, rắc dầy lông vũ, lại phủ lên một lớp lông thú, xung quanh còn trang trí rất nhiều hoa tươi.
Trong mắt chim nhỏ, đây quả thực là một chiếc nôi xinh đẹp. Đẹp tới nổi nó không nhịn được mà hót lên một bài ca tán dương, bằng những ca từ mỹ diệu mà chỉ có loài chim mới hiểu.
- Chiếc nôi này quả thực xinh đẹp. Cậu có muốn đến đây nằm thử không?
Đứa trẻ trong nôi đã tỉnh. Nó chật vật ngồi dậy, đôi mắt mê mang đánh giá xung quanh, vẻ mặt ngu si.
Tuy nhiên, bởi vì đứa trẻ vẫn lễ phép mà hướng về nó đưa ra lời mời, con chim nhỏ kênh kiệu "chíp lách cách" một tiếng mới vẫy đôi cánh lấm tấm đốm xanh, đáp xuống cái nôi mà nó hằng mơ ước. thỏa mãn thở dài.
Tự Minh nhìn con chim nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực, vòng vòng dạo quanh nôi, giống như một vị quân vương tuần tra lãnh thổ, cảm thấy bản thân có lẽ là nằm mơ chưa tỉnh. Bởi vì sau một giấc ngủ dậy, nó bỗng dưng hiểu được con chim này vừa mới nói gì.
- Chim trịnh trọng tuyên bố, cái nôi này hiện tại thuộc về ta. Nhân loại, Chim cũng cho phép ngươi trở thành người hầu của ta, cùng Chim chia sẻ một nửa tổ ấm. Tuy nhiên, mỗi đêm ngươi phải mở cửa sổ chờ ta trở về, và mỗi sáng lại mở ra cửa sổ để ta bay đi tìm quả ngọt.
Tự Minh câm lặng lắng nghe con chim hướng về nó "chíp lách cách chíp lách cách" một tràng dài. Tuy rằng nghe vào trong tai vẫn là âm thanh chíp chíp, nhưng quỷ dị ở chỗ nó hoàn toàn có thể lý giải ý muốn của chim nhỏ.
- Sau đó ngươi phải mang thêm nhiều đóa hoa về trang trí nơi này. Ta thích hoa hồng. Xinh đẹp. Cũng thích hương thơm của hoa nhài. Thư thái. Và tuyệt đối không được mang về cỏ đuôi chó. Chim không thích nó. Nhớ lấy một tấm gỗ khắc tên báo hiệu cho các Tu Túc khác rằng nơi đây đã có chủ.
- Khắc tên gì đây? Đúng rồi! Cung điện của vua Tu Túc. Chính là như thế.
Đáng thương cho bé trai Tự Minh, bởi vì Tu Túc là loài chim nổi tiếng về tính cách nhiều chuyện và tiếng kêu kỳ dị của chúng.
Chúng nó có tiếng kêu như đám sỏi lách cách rơi chạm nhau. Thanh thúy và có âm vang.
Nghe qua có vẻ rất tuyệt, nhưng nó sẽ khá kinh khủng nếu như lọt vào tai bạn là một tràng lách cách dài liên tiếp không có khoảng dừng.
Nó khiến cho từng sợi thần kinh của Tự Minh xao động đến chỉ muốn ngã ngang b·ất t·ỉnh. Thế nhưng kỳ lạ thay, thằng bé càng nghe lại càng có tinh thần.
Càng có tinh thần lại càng đau đầu.
Cánh cửa gỗ bị di chuyển mà kẽo kẹt kêu lên, đúng lúc phá vỡ một đợt sóng lách cách đang định tiếp tục kéo đến.
Đứng ở phía cửa phòng là một người đàn ông cao to vạm vỡ. Ông ta dùng mấy lớp quần áo đắp lên người một cách bất quy tắc. Tựa như dã nhân góp nhặt sản phẩm lỗi của những thợ may tập sự, chỉ biết dùng nó để che khuất thân thể mà không chú ý đến cách mặc đúng.
Áo choàng của ông ta xám xịt và rách tả tơi. Còn mớ tóc dài thì như một đám rơm rạ bị thô bạo buộc chặt sau đầu. Một lớp băng vải đầy vết ố quấn chặt lấy khuôn mặt của gã, chỉ để lộ ra hai khe hở chút xíu ở vùng mắt cùng mũi.
Gã trông như một tòa núi lớn. Nhưng không hiểu sao thằng bé Tự Minh lại có cảm giác đứng trước mặt nó chỉ là một hạt cát vàng.
Hạt cát vàng cô đơn nằm giữa sa mạc tịch liêu, mặc cho gió thổi bay, cũng không thèm để ý mặt trời bỏng cháy. Từ sâu tận bên trong hạt cát phát ra tiếng gào thét thèm khát biển xanh. Lại trong những đêm buốt giá mơ về hương hoa quả ngọt lành.
Người đàn ông có chút chần chừ. Ông ta phải cúi người mới có thể đi lọt vào bên trong phòng, bàn tay to như tay gấu đỡ lấy một cái khay gỗ, phía trên b·ốc k·hói nghi ngút.
Lúc khay gỗ được đặt xuống bàn, Tự Minh mới nhìn thấy một chén cháo nhỏ đặt ở bên trên, cạnh bên còn có mấy quả trái cây trông rất lạ.
- Xin hỏi, là ngài đã cứu Tự Minh sao?
Người đàn ông im lặng gật đầu, kéo một cái ghế gỗ đến bên cạnh nôi, khiến nó chua xót kêu lên kin kít, nặng nề ngồi xuống. Ông ta suy nghĩ trong giây lát, mới dùng tay chỉ về phía bản thân mình, ồm ồm lên tiếng.
- Chó Hoang.
"Hẳn là ngài ấy đang giới thiệu danh xưng của bản thân. Cái tên thật kỳ quái” Tự Minh âm thầm suy nghĩ. Nó cũng lễ phép hướng về Chó Hoang giới thiệu chính mình.
Chó Hoang gật đầu, bàn tay gấu nhẹ nhàng nâng lên bát cháo nóng hổi, giao nó cho đứa trẻ nhỏ. Bàn tay của ông ấy cũng được bịt kín mít. Một tí xíu da thịt cũng không hề lộ ra.
Tự Minh ngại ngùng nói lời cảm ơn, đưa hai tay nhận lấy chén cháo từ người đàn ông, vừa ăn vừa đánh giá nó.
Là gạo - hạt tròn căng mướt, ăn vào có vị ngọt - cùng nước trong, dùng cách đơn giản nhất nấu chín nhừ. Lại quậy thêm trứng gà. Không có gia vị. Nhưng có lẽ vì quá đói bụng nên Tự Minh cảm thấy chén cháo này đặc biệt ngon lành.
Chén cháo không lớn, vừa đủ với sức ăn hiện tại của thằng bé. Nó cúi đầu sì sụp ăn cháo, nhanh chóng xử lý xong bữa sáng.
Chó Hoang kịp thời tiếp nhận chén cháo không, lại dùng cánh tay gấu đưa cho nó mấy quả trái cây. Trái cây có màu hồng cam, vỏ lít nhít mụn thịt, căng tròn trông giống sắp nứt vỡ đến nơi.
- Quả xương rồng đá Vuốt Dơi!
- Ăn một miếng! Ăn một miếng! Chia cho chim một miếng với!
Con chim Tu Túc nhỏ nhảy lóc cóc đến bên cạnh Tự Minh, há cái mỏ nhọn hét lên.
- Những bốn quả!
Chim nhỏ hít hà, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm bốn quả trái cây trên tay Tự Minh, tựa như sói đói nhìn thấy thỏ mập, thèm khát đến nước miếng nhễu đầy đất. Nó dùng sức nhảy lên vai Tự Minh, liến thoắng lách cách lách cách chỉ dẫn thằng bé.
- Trái này phải bỏ đi vỏ. Không phải lột ra như thế. Nắm hai bên thân nó, bóp chặt. Đúng rồi, cứ thế tiếp tục, ruột của nó sẽ tự động từ phần đầu chảy ra ngoài. Quá thơm. Quá tuyệt mỹ. Quá muốn ăn.
- Đổ vào đây đổ vào đây.
Chim Tu Túc non vỗ cánh bay đến chén cháo không, dùng móng gõ vào thành chén ra hiệu cho Tự Minh. Nó vừa lòng nhìn từng giọt nước trong suốt từ bên trong quả xương rồng đá Vuốt Dơi rơi vào trong chén. Đôi mắt gắt gao nhìn phần còn lại không rời, khuôn mặt xù lông tràn đầy khao khát.
- Chim nhường cho cậu phần này. Chim ăn hạt bên trong là được.
Tự Minh nhìn bên trong vỏ trái cây chỉ còn một đám hạt nhỏ như hạt mè, tụ lại bên nhau và được bao quanh bởi một lớp màng mỏng, đồng ý giao chúng cho con chim nhỏ.
Chỉ là sau khi uống cạn chén nước trong chỉ toàn mùi vị của nước luộc rau, Tự Minh quyết định đổi ngược lại.
Nó cười hì hì nhìn con chim nhỏ tức giận xù lông cổ, thích thú bốc một nhúm hạt lên nếm thử. Hạt nhỏ tuy giống hạt mè nhưng giòn tan, dưới sự nghiền ép của hàm răng phát ra tiếng rôm rốp. Tùy theo tiếng hạt bị cắn vỡ là vị ngọt dịu tràn đầy khoang miệng, cùng với hương thơm khiến lòng người lâng lâng.
Thằng bé lại lột ra thêm một trái xương rồng đá Vuốt Dơi, nó vắt hết nước quả vào trong chén, dùng tay tách vỏ ra làm đôi rồi đưa đến trước mặt người đàn ông, ngượng ngùng cười.
- Ngài cũng ăn một chút?
Chó Hoang chậm rãi lắc đầu. Chốc lát, dường như cảm thấy bản thân quá lạnh nhạt, ông ta mới mở miệng trả lời, phát ra thứ âm thanh khô khốc như tiếng giấy nhám chà trên ván gỗ.
- Không cần. Cám ơn.
Tự Minh không có bị tổn thương. Ngược lại, nó cảm thấy Chó Hoang rất là thân thiết. Nó chia phần hạt quả đó cho chim nhỏ, ngần ngừ trong chốc lát mới dùng đôi con ngươi đen lay láy nhìn người đàn ông, khẩn thiết hỏi.
- Vậy, ngài có thể cho con được biết, chị của con đang ở đâu sao? Chị ấy đã cùng Tự Minh lạc đến nơi này.
Sợ Chó Hoang không nhận biết Cát Thanh, Tự Minh leo ra khỏi giường đứng thẳng trên mặt đất. Nó dùng tay giơ lên so ra một khoảng độ cao.
- Chị ấy cao tầm này. Người gầy nhom, khoác một cái áo khoác đỏ. Chị Cát Thanh còn có một mái tóc dài, xoăn xoăn rất đẹp.
- Chim đã nhìn thấy cô bé đó. Chim còn giúp cô ta giống giúp nhóc con khơi thông ngôn ngữ.
Con chim nhỏ vốn đang ăn ngấu nghiến đột nhiên ngẩng đầu, đối với Tự Minh mở miệng.
- Tiếc là chưa có tỉnh.
Nó nói xong, đôi mắt nhỏ chớp một cái ra vẻ đáng tiếc, lại cúi đầu nhai ngấu nghiến thức ăn, không thèm để ý đến hai người đang mặt đối mặt nhìn nhau.
Nhỏ khẩn trương.
Lớn trầm mặc.