Chương 7: Nơi Đây Là Regudtella. 2
- Đi theo ta.
Chó Hoang trả lời ngắn gọn, đứng lên bước bước dài rời khỏi căn phòng. Tự Minh vội vàng mang giày, với tay rút lấy chiếc áo khoác được xếp gọn đặt ở trên bàn, chạy nhanh theo đuôi.
---
Tự Minh rốt cuộc nhìn thấy toàn cảnh nơi mà nó vừa trú ngụ một đêm, hoặc là hai đêm?
Ai biết được. Không có ai nói cho thằng bé rằng nó đã ngất đi bao lâu.
Đó là một căn nhà gỗ hình tròn, bốn phía tường được bao bọc bởi những cái rễ cây khổng lồ, và nóc nhà thì chẳng thấy đâu. Thay vào đó là một thân cây chọc thẳng lên trời.
Nhà ở đây đều cùng một kiểu dáng. Chúng được xây cách xa nhau một khoảng vừa đủ để khi ngẩng đầu lên, những cái tán cây có thể xen kẽ nhau ngăn bớt cái nắng chói chang từ phía trên, chỉ để lại vài tia sáng dìu dịu chiếu rọi mặt đất.
Đạp lên con đường quanh co tạo nên từ sỏi nhỏ, Tự Minh lóc cóc chạy theo người đàn ông cao to, vừa thở hổn hển vừa tò mò quan sát xung quanh.
Nơi đây không có nhiều cư dân. Chỉ thấy ở phía xa xa, bên trong khuôn viên một ngôi nhà, có vài đứa trẻ túm tụm lại cùng nhau, chúng xuyên qua lớp hàng rào gỗ lén nhìn trộm nó. Nhìn thấy Tự Minh phát hiện ra chính mình, bọn nó còn hướng về thằng bé mà tinh nghịch lè lưỡi.
Tự Minh mím môi. Nó nhấc chân ngắn chạy chậm theo sau Chó Hoang, không thèm để ý đến đám trẻ con.
Bọn họ men theo con đường rải sỏi trắng, từ từ rời khỏi ngôi làng tiến vào bên trong khu rừng. Cây cối trở nên xum xuê hơn, và bọn thú nhỏ cũng bắt đầu xuất hiện. Bọn chúng giấu mình bên dưới cây lá um tùm, hiếu kỳ quan sát hai sinh vật đang di chuyển trên đường nhỏ.
Có một con thỏ nhỏ nhưng gan lại có vẻ rất to, nó không sợ người mà búng đôi chân mum múp thịt nhảy bắn đến bên cạnh Tự Minh, dụi cái đầu đầy lông vào chân thằng bé, đôi tay còn nâng lên một nhánh rau dại. Trông có vẻ rất non và đầy chất xơ. Nhưng Tự Minh vô cùng lễ phép từ chối con thỏ nhỏ, cũng nghiêm túc tỏ vẻ chính mình không thích gặm cỏ.
Con thỏ nhỏ không có thất vọng vì bị từ chối. Nó chạy tới lui nhiều lần, mỗi lần lại dâng hiến cho Tự Minh một món đặc sản của rừng xanh.
Có lẽ vì cảm thấy con thỏ nhỏ quá phiền phức, một cái đuôi màu xanh lục, lốm đốm mắt nâu từ trên cây thò xuống, tóm lấy cái bụng căng mỡ của nó rồi vứt lên cao. Sau đó tựa như một vận động viên đánh bóng chày, đánh nó bay v·út ra phương xa.
Thật ra cũng không xa lắm. Bởi vì ở trong rừng nên cây cối vô cùng rậm rạp. Con thỏ nhỏ bị một đám dây leo vướng lại, treo lủng lẳng giữa không trung.
Nó tức giận đến độ hai con mắt đỏ rực, nhe hai cây răng cửa hướng về phía cái đuôi dài rít lên.
Sau đó, Tự Minh nhìn thấy hai cây răng cửa của con thỏ nhỏ rơi ra.
Kế đó, Tự Minh nhìn thấy hai cây răng cửa hóa thành hai thanh đao sắc lẻm.
Trong chớp mắt, con thỏ nhỏ chộp lấy đao răng thỏ, điên cuồng chém dây leo.
Nó tựa như người thợ xắt rau điệu nghệ, thoắt chốc đã dọn sạch đám dây leo. Con thỏ nhỏ trông có vẻ không muốn bỏ qua cho cái đuôi dài. Nó dùng đôi chân mập mạp nhảy bắn lên không trung, hướng về phía chủ nhân của cái đuôi mà chém điên cuồng.
Cái đuôi dài nhanh nhẹn tránh đi đường đao của thỏ nhỏ, rơi tuột xuống đất lộ ra toàn bộ thân hình. Đó là một con rắn dài hơn hai mét, toàn thân xanh lục và làn da lốm đốm đốm nâu. Nó ngoác cái miệng rộng giống như đang chê cười con thỏ, cặp mắt vàng tràn ngập hài hước.
Con thỏ nhỏ tức b·ốc k·hói rồi. Thế nhưng cho dù nó t·ấn c·ông hung hãn như thế nào, con rắn to vẫn có thể dễ dàng tránh đi những cú chém của nó.
Không lâu sau, tựa như đã chơi chán, thân trên của con rắn hóa thành một người phụ nữ. Người phụ nữ hướng về con thỏ nhỏ bắn ra một nụ hôn gió. Thỏ nhỏ hung hăng đang vung đao nhảy lên đột nhiên bị bấm nút tạm dừng, từng sợi lông mềm mại trở nên cứng rắn. Nó sợ hãi nhìn chính mình khựng lại giữa không trung rồi rơi bẹp xuống đất . Hoàn toàn hóa thành một con thỏ đá.
Người phụ nữ có cái đuôi rắn lúc này mới xoay người, nàng nhìn Tự Minh chớp đôi mắt đẹp, cười khúc khích. Nàng ta muốn lại gần thằng bé, lại bởi vì người đàn ông cao to đứng cạnh bên mà cẩn thận dè chừng.
Xà nữ ngoắc ngoắc cái đuôi dài, tha thiết nhìn nó một chút mới không cam lòng xoay người rời đi.
- Me, medusa?
Tự Minh nuốt mạnh ngụm nước miếng, khuôn mặt nhỏ xanh mét trông chẳng khác gì tàu lá chuối.
Chó Hoang vỗ mái tóc xù của thằng bé, vụng về trấn an.
- Không phải. Nàng không có ác ý. Không cần sợ hãi.
Ông ta nhặt lên con thỏ nhỏ, đôi tay gấu búng cái đầu tròn của nó vài cái rồi đem nó kẹp vào nách, ngoắc lấy Tự Minh tiếp tục lên đường.
Có vẻ như trận náo động lúc nãy đã làm lũ thú nhỏ sợ hãi chạy trốn, cho nên suốt một quãng đường, không một ai đến làm phiền hai người họ.
Tự Minh cũng không dám tò mò nhìn đông tây. Nó bá·m s·át theo bước chân của Chó Hoang, chốc chốc lại không đành lòng nhìn lên con thỏ đá nhỏ.
- Ngài sẽ chữa trị cho nó, đúng không ạ?
- Không.
Cuối cùng Tự Minh cũng nhịn không được, nó hướng về Chó Hoang cẩn thận đưa ra câu hỏi. Đáp lại nó là một câu phủ định. Tuy nhiên, thằng bé chưa kịp buồn bã tròn mười giây, nó đã bị vui vẻ kéo về, bởi vì người đàn ông tiếp tục câu trả lời.
- Ta không thể chữa cho nó. Nhưng ta mang nó đi tìm người có thể.
- Tuyệt vời!
Nhóc con mừng rỡ hô lên, hân hoan nhảy chân sáo xung quanh người đàn ông. Nó đánh bạo vươn tay vuốt ve cái đầu tròn của con thỏ đá, cười khúc khích. Từ xa nhìn lại, hai người trông như một con gấu bố dẫn theo con non dạo chơi rừng già. Mạc danh tỏa ra ấm áp.
---
- Hắc hắc. Lại là một cục bông hung hăng bị tiên nữ của rừng rậm trừng phạt.
Tự Minh ngửa đầu trầm trồ nhìn thân cây khổng lồ ở phía trước. Nó bị chặt xuống và đặt nằm ngang trên đất. Một đầu dính chặt vào núi đá. Đầu còn lại đối diện với đám người. Phần ruột của nó rỗng tuếch, và lớp vỏ ngoài tạo thành một con đường dư sức để hai con gấu đực trưởng thành chồng lên nhau thẳng lưng đi vào.
Mà hiện tại, đứng ở đầu con đường là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch. Trên người của y bám đầy sình đất cùng lá cây, cặp kính mắt tróc sơn lại còn mất đi một tròng, và phía trên mái tóc bết dính là một con nhện nằm bất động.
Con nhện có thân trắng và những cái chân màu đỏ, phía trên mọc đầy lông tơ.
Tự Minh lui lại một bước về phía sau. Không phải nó chán ghét người này, mà do nếu nó không lùi lại, con nhện kia sẽ ngay lập tức chạm vào mặt của nó, bởi vì người đàn ông kia đang cúi người vòng quanh nó, hít hà đánh hơi như một chú chó cảnh sát.
- Mùi vị rất thân thiết. Chó Hoang, tôi thích thằng nhóc này rồi đấy.
Gã bật cười ha ha, đôi tay xương xẩu đặt lên bả vai của Tự Minh, vỗ vang đôm đốp. Mạnh đến nỗi từng mảng bùn trên tay gã vung ra tứ tán, dính cả lên mặt của thằng bé.
Chó Hoang hừ mạnh, dùng bàn tay to chộp lấy cánh tay xương xẩu kia kéo xa khỏi người Tự Minh, đặt lên trên đấy một con thỏ nhỏ bị hóa đá.
- Gai Tuyết, cứu nó.
Người đàn ông tên gọi Gai Tuyết bĩu môi. Gã tặng cho Chó Hoang một cái liếc xéo, không cam lòng ôm lấy thỏ đá, dẫn đầu đi vào bên trong thân cây.
- Theo tôi đi. Trước hết chúng ta cần chữa trị cho bé con hổ báo này đã.
- Cháu thấy nó cũng khá đáng yêu.
Tự Minh cố gắng giúp thỏ con cứu vãn hình tượng một chút.
- Đừng bị vẻ ngoài của chúng đánh lừa. Bọn này chính là loài thú hiếu chiến nhất rừng Ngọc Bích đấy. Chúng nó mà đứng thứ hai thì không ai dám chiếm thứ nhất luôn.
Gai Tuyết phồng má, vươn tay búng đầu con thỏ nhỏ mấy cái, thở phì phì.
Xem ra vị này đã từng ăn không ít rắc rối từ con thỏ. Thù khá to.
- Người phụ nữ có thân rắn là ai thế ạ. Cháu thấy cô ta thổi như thế này, con thỏ liền bị biến thành đá.
Tự Minh múa may tay nhỏ làm động tác hôn gió, biểu diễn lại khung cảnh lúc ấy. Đồng thời tỏ vẻ, ở quê hương của nó cũng có một sinh vật gần giống như thế, gọi là Medusa.
- Bọn họ là tiên nữ.
- Tiên nữ ạ? Không phải xà nữ?
- Tiên nữ của rừng rậm đương nhiên sẽ có hình thú rồi. Bọn họ không có hình thái sinh vật cố định. Bởi vì toàn thể sinh linh trong khu rừng này, chỉ cần là giống cái, hướng về thần Rừng dâng lên sự trung thành, các nàng liền trở thành một vị tiên nữ. Các tiên nữ đều có khả năng biến thành hình dạng của loài người. Biến bao nhiêu phần trăm thì còn tùy vào sở thích của họ.
Gai Tuyết nhún vai, lại cong ngón tay gõ đầu thỏ đá thêm vài cái. Tự Minh nhịn không được xoa đầu mình. Nếu như con thỏ không bị hóa đá, hiện tại đầu của nó có lẽ đã sưng to như quả táo rồi.
- Nhiệm vụ của các tiên nữ là bảo vệ khu rừng Ngọc Bích. Tuy rằng các nàng đều dành đa số thời gian cho việc ngủ. Phần còn lại thì dành cho sở thích riêng của giống loài, ví dụ tắm rửa, ca hát, ủ rượu, sinh con, hoặc là đùa giỡn lũ thỏ.
Gai Tuyết xách lên lỗ tai dài của con thỏ, cười khà khà. Cảm giác hả hê vô cùng.
- Chỉ cần đối với khu rừng không có ác ý, các tiên nữ thông thường đều rất dễ nói chuyện. Con thỏ này cũng vậy, cho dù hiện tại không ai cứu nó, năm ngày sau phép thuật hóa đá cũng sẽ tự động giải trừ.
Khi mà con thỏ nhỏ lần thứ ba bị Gai Tuyết búng tay vào đầu, bọn họ rốt cuộc rời khỏi thân cây, tiến vào một không gian động rộng lớn. Dưới đáy động có một cái hồ chiếm diện tích rất to, và nơi mặt đất trồng đầy thực vật.
Tự Minh nhận ra vài loại. Bọn chúng phần lớn đều là thảo dược quý hiếm.
Và đặc biệt nhất, từ trên đỉnh động bò đầy thực vật dây leo. Chúng nó rủ xuống phía dưới, cứ cách một khoảng lại quấn vào nhau kết thành những cái túi lưới. Bên trong mỗi cái túi lưới thật lớn là một ngôi nhà gỗ. Từ xa nhìn lại trông như những cái đèn thả trần khổng lồ.
Không gian được thắp sáng bởi những bông hoa màu lửa đỏ. Chúng nó có hình dạng trông như những con chim bất tử, và mang kích thước của một con chim sẻ nhỏ.
Và những cành cây to làm thay công việc của những chiếc thang, chúng nó di chuyển trong không trung, chở người đi khắp mọi nơi.
Một nhánh cây trụi lá từ từ di chuyển đến trước mặt ba người. Gai Tuyết dẫn đầu bước lên mặt trên của cành cây. Tự Minh cũng nhanh chóng theo sau. Nó tò mò dẫm nhẹ vài cái. Vỏ cây không trơn trượt mà xù xì nham nhám. Khô khốc và cũng đủ cứng rắn.
Tự Minh thầm ước lượng trong bụng, thêm mười đứa trẻ như nó thì nhánh cây này vẫn có thể chịu tải được. Nó siêu vững.
Vài tiếng cười khúc khích vang lên, có vài đứa trẻ cùng một người trưởng thành đang đứng bên dưới một tán cây gần đó. Lũ trẻ vì hành động của Tự Minh mà bật cười, làm thằng bé ngượng ngùng gãi cái mũi xẹp.
Nhánh cây mang theo ba người từ cửa động đi đến bên hồ. Trên đường đi, Tự Minh nhìn thấy rất nhiều người. Bọn họ hoặc vội vàng xuyên qua những tán cây rậm rạp, hoặc cúi mình cần cù lao động. Có người chăm sóc cây cối. Có người thu hoạch sản phẩm. Nó còn nhìn thấy vài đứa trẻ đi theo phía sau người trưởng thành, đôi tay nâng bút cùng vở chuyên tâm học tập.
- Ở đây thật nhộn nhịp. Không giống như bên ngoài khu rừng. Nơi đó chẳng có mấy người.
- Đương nhiên, vì đây mới là trung tâm của làng. Nơi cháu ở qua đêm chỉ là khu nhà dành cho thân nhân của người bệnh mà thôi. Mà hầu hết các ca bệnh hoặc là nhanh chóng chữa khỏi hoặc là nằm lại khá lâu. Cho nên ở đấy cũng chẳng có bao nhiêu người.
Gai Tuyết cười khà khà nói.
- Đến rồi đến rồi.
Cánh cây phảng phất một cái cần gạt gạt ngang không khí, từ cửa động mang bọn họ tiến đến bên bờ hồ, ba người lần lượt rời đi cánh cây. Tự Minh còn suýt trượt ngã bởi vì mặt đất phủ đầy rêu. May mắn Chó Hoang kịp giữ lại nó.
Nước hồ có màu xanh lục của lá cây, và hơi thở sự sống tràn ngập đến độ chúng nó tụ lại thành một lớp sương mù, bồi hồi nơi mặt hồ mãi không chịu tan.
- Nơi đây là Hồ Sinh Mệnh. Những thứ này - Gai Tuyết đưa đôi tay vói vào bên trong đám sương, làm động tác nâng lên - là năng lượng của sự sống.
Gai Tuyết nắm lấy lỗ tai con thỏ nhỏ, thô lỗ nhúng nó xuống nước hồ. Gã còn dùng nó quậy quậy vài lần nước, sau đó nhấc lên lại hạ xuống, tựa như đang giặt cây lau nhà.
- Zelhain có một truyền thuyết kể về một bảo tàng vô giá nằm sâu bên trong rừng Ngọc Bích. Rằng ai chiếm được nó sẽ có khả năng khống chế hết thảy sinh mệnh trên thế gian. Thực ra bảo tàng đó chính là cái hồ này. Tuy rằng có một chút khuếch trương về công năng của nó, nhưng khả năng chữa bệnh của hồ thì không cần bàn cãi. Tuyệt đỉnh luôn.
Có người đồn rằng đây là nước mắt của Xassaya. Có người lại nói rằng đây là nước tắm của nữ thần mới đúng. Còn có người bác bỏ hết tất cả và cho rằng thực ra đây chính là máu của Thần.
Mọi người đều khăng khăng lý luận của mình mới là chính xác.
Nhưng thực ra bọn họ đều sai rồi.
Từ từ, con thỏ nhỏ rút đi màu đá xám lạnh lẽo. Lông nó trở lại óng mượt và mịn màng như xưa. Cái bụng mỡ cũng bắt đầu phập phồng lên xuống.
Nó rít một tiếng dài, vung vẩy hai thanh đao răng thỏ, đôi chân mũm mĩm đạp vào đất nhảy bắn lên cao. Chốc lát đã mất hút nơi cửa động.
- Nó, nó chạy đi đâu thế ạ?
- Hẳn là đi tìm tiên nữ báo thù. Loài này vốn thù dai mà.
Gai Tuyết nhún vai ý bảo không cần quan tâm đến nó.
- Loài thỏ Bông Xám này tuy tính cách khó ưa nhưng chúng nó lại sống dai một cách vô lý.
Y tháo xuống mắt kính, cúi đầu tìm kiếm một khu vực sạch sẽ trên chiếc áo bám đầy bùn cùng lá cây, lau đi vệt nước bị con thỏ vẩy dính vào, rồi mới dẫn theo Tự Minh cùng Chó Hoang men theo bờ hồ đi về một phía vách hang.