Chương 8: Nơi Đây Là Regudtella. 3
Vách hang nơi đây được đào khoét thành nhiều căn phòng nhỏ. Mỗi cửa phòng đều được mở rộng hết cỡ và quay mặt đối diện với hồ nước, tạo điều kiện cho lớp sương mù có thể tràn vào bên trong căn phòng.
Đạp lên mặt đất ẩm ướt, Tự Minh hiếu kỳ quan sát bên trong. Nó nhìn thấy hầu hết các căn phòng đều có một người nằm ở khu vực trung tâm. Một vài căn phòng còn có nhân viên ở bên trong tiến hành trị liệu. Bọn họ nhìn thấy Gai Tuyết đều dừng lại công việc trong tay, cong lưng cúi chào.
- Đây là nơi điều trị những ca khó. Sương mù sẽ giúp cho họ nhẹ nhàng ổn định trạng thái sinh mệnh bên trong cơ thể mà không tạo ra nhiều phản ứng vượt tầm kiểm soát. Nó giúp các thầy trị liệu có dư dả thời gian để tìm ra phương pháp chữa lành các dạng tổn thương không thể phục hồi theo cách thông thường.
- Ý của ngài là, tình trạng chị của cháu không mấy tốt đẹp ạ?
Tự Minh sửng sốt. Nó quan sát đôi tay của mình, những v·ết t·hương hiện tại đều đã kết vảy, phía sau lưng cũng không còn đau đớn. Thằng bé lại nghĩ đến khuôn mặt đầy v·ết m·áu của chị Cát Thanh, cùng với vầng sáng yếu ớt màu xanh lá cọ, nhịn không được nghẹn ngào.
- Nơi đấy là nơi nào ạ? Nơi mà cháu cùng chị Cát Thanh đã phải vượt qua để đi đến nơi này. Và cả nơi này nữa. Đây là đâu? Cháu đang ở đâu?
Gai Tuyết dừng lại bước chân. Gã liếc nhanh qua Tự Minh, rồi lại trợn mắt trừng Chó Hoang, dùng ánh mắt tỏ vẻ “Anh chưa cùng thằng bé giải thích?”
Đáp lại Gai Tuyết là một nốt trầm lặng im.
Gai Tuyết hết chỗ nói rồi. Gã bực bội gãi đầu, nhưng lại quên mất đầu mình đang bị chiếm lĩnh bởi một con nhện, bị nó vô tình dùng chân gạt ra bàn tay.
- Giải thích đơn giản dễ hiểu nhé, bé con. Nhìn này.
Gai Tuyết tiện tay từ trong túi đeo chéo bên hông lấy ra một quả cam, bổ nó làm đôi. Gã chỉ vào một múi cam, nơi có vài cái hột nhỏ nằm ở bên trong nó.
- Đây, những cái hột này, chúng ta gọi nó là thế giới bên trong, một trong số chúng chính là quê nhà của nhóc. Và đây.
Gã xoa tròn vỏ quả cam.
- Đây chính là Regudtella. Nhóc và chị của nhóc đến đây thông qua thông đạo Cầu Vồng, nó giống như một sợi tơ nối liền các thế giới với Regudtella, giữ chặt không cho chúng bay lạc khỏi quỹ đạo. Thông thường thì các sinh vật cao đẳng ở thế giới bên trong sẽ chỉ phát triển Văn. Và chỉ khi bọn họ được Linh chấp thuận khế ước, họ mới có được năng lực tiến vào Regudtella thông qua thông đạo Cầu Vồng.
- Nhưng chúng cháu cũng không có nhận được Linh. Chúng cháu đột ngột bị kéo đến nơi này. Chị Cát Thanh còn b·ị t·hương nặng. Và mẹ thì không hề hay biết gì.
Tự Minh nhỏ giọng nói nhanh, bởi vì ủy khuất mà mếu máo run rẩy. Nó cúi đầu, bàn tay trái vuốt ve mu bàn tay phải. Nơi đó nằm lẳng lặng một hình xăm có hoa văn trông như vỏ ngoài củ ấu. Văn của nó vẫn im lặng ngủ say. Tự Minh không biết điều đó có bình thường hay không, nhưng nó đột nhiên không muốn hỏi ra vấn đề đó.
- Cuộc sống luôn có những điều ngoài ý muốn. Chẳng phải ngay cả Ruedtesha cũng tự lật đổ chén cơm hay sao.
Gai Tuyết cúi người, để cho đôi mắt của mình đối diện đôi mắt to tròn của Tự Minh, từng nếp nhăn trên gương mặt cong vẹo nặn ra một nụ cười.
- Nữ thần Vận mệnh cũng không thể thoát khỏi trò đùa của số phận, huống chi là chúng ta, có đúng không nào? Tuy nhiên ta vẫn luôn tin tưởng, việc chúng ta gặp được gì không phải điều quan trọng nhất. Mà là cách chúng ta đối mặt với chúng nó. Mạnh mẽ lên, chàng trai nhỏ. Nhóc có thể xem đây là một cơ hội tuyệt hảo mà biết bao người khao khát, một hành trình tràn ngập vô vàn điều lý thú. Ở Regudtella, tương lai luôn là một đề tài thú vị và đáng chờ mong.
Gai Tuyết lại dùng hai bàn tay xương xẩu của mình vỗ đôm đốp vào đôi vai nhỏ của Tự Minh, khiến thằng bé rung lắc theo từng cú vỗ của gã.
- Ta luôn tin tưởng mọi sự việc xảy ra đều có nguyên nhân. Cháu cùng chị gái có thể an toàn đến Regudtella không phải là sự trùng hợp vô cớ. Hai chị em cháu đã mang đến cho nơi này rất nhiều ngoại lệ.
- Chúng cháu còn có thể trở về nhà sao?
- Ta nghĩ là có thể. Nhưng phải chờ chị của cháu hoàn toàn khỏe mạnh đã.
Lần này Chó Hoang không ngăn lại Gai Tuyết. Trông có vẻ như ông ấy cũng hy vọng Gai Tuyết có thể giúp thằng bé lắc rớt ủy khuất cùng nỗi buồn. Người đàn ông im lặng đứng ở sau lưng Tự Minh, dùng thân hình cao lớn cho thằng bé một điểm tựa, và bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc xù của nó.
Tất cả đều có nguyên nhân.
Nhịp vỗ đều đặn vuốt phẳng tâm tình sôi trào của Tự Minh. Nó chợt nghĩ đến thuở ấu thơ, từng có một người đàn ông cũng trấn an nó như thế, ấm áp khiến nó tham lam lưu luyến.
“Ba”
…
Không lâu sau, ba người rốt cuộc đi đến phòng bệnh của Cát Thanh.
Cô gái trẻ đã được thay một chiếc đầm ngủ rộng thùng thình, dài tới mắt cá chân, màu xanh mạ non.
Tự Minh đau lòng vuốt ve mái tóc của chị nó. Mái tóc dày xoăn gợn sóng mà Cát Thanh đã từng rất tự hào giờ đây tựa như bị chó gặm, dài ngắn không đồng đều, nát bươm. Vết thương trên mặt cùng tay chân của thiếu nữ đều đã biến mất, thế nhưng cô gái nhỏ vẫn nhắm mắt không tỉnh.
Tự Minh quan sát một vòng, căn phòng được bày trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường đá cùng người bệnh, một đóa hoa lửa sáng ngời treo trên đỉnh đầu, cùng một tấm biển đặt phía cuối giường bệnh, trên đó ghi mấy chữ: Văn tổn thương sâu - Trong giai đoạn hồi phục.
- Văn tổn thương sâu?
- Đây đã là kết quả tốt đẹp nhất. Nhóc biết vì sao chỉ khi cùng Linh thành lập khế ước mới có thể vượt qua thông đạo Cầu Vồng hay không?
- Vì không đủ sức mạnh để chống đỡ t·ấn c·ông từ bọn quái vật ạ?
Tự Minh nghĩ đến lũ khỉ, đám dây leo, bọn con mắt và cái miệng rộng, cùng vô số vật thể lạ bay vèo vèo loạn xạ trong không gian.
- Trả lời chính xác. Văn vốn dĩ chỉ có thể hướng về thiên nhiên mượn, mà không thể từ bản thân nó tự tạo ra năng lượng. Nó dù sao cũng chỉ là một đầu mối liên tiếp chúng ta với thế giới. Ở một số hoàn cảnh đặc thù, nơi mà thiên nhiên cự tuyệt tất cả mọi liên hệ đến từ bên ngoài, Văn chỉ còn cách mệt mỏi bòn rút từng đơn vị năng lượng nhỏ bé ít ỏi để cung cấp cho chúng ta sử dụng, thậm chí đến cuối cùng, nó phải đem chính bản thân mình đốt thành năng lượng.
Tự Minh nhịn không được hít hà. Nó dán đầu vào giường nệm, tìm tòi phía sau gáy của Cát Thanh, lại ngạc nhiên nhìn thấy một viên ngọc màu xanh lá cọ, tuy rằng ảm đạm không ánh sáng, nằm ở vị trí nguyên bản của Văn.
- Bất ngờ không? Mọi Trị Liệu Sư tham gia chữa trị ca bệnh này đều không tránh được một phen há hốc mồm. Văn sắp tan biến liền được một Linh nào đó đi lạc bên trong thông đạo Cầu Vồng đơn phương ký kết khế ước. Không những cứu lại một Văn hấp hối, còn mang nó tiến hóa lên tận cấp Đại Thụ. Quá phi thường. Quá kỳ lạ.
- Có gì không đúng ạ?
Nhìn Gai Tuyết hưng phấn xoay vòng vòng, Tự Minh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Nó nhích lại gần Cát Thanh, nắm chặt tay chị. Một lúc sau, nó lại đi đến bên người Chó Hoang, kéo y cũng đến bên cạnh Cát Thanh, lúc này mới yên tâm ngồi ở mép giường, mỗi bên tay nhỏ nắm lấy tay một người, đôi chân thả lỏng đung đưa.
- Vô cùng không đúng. Bởi vì nó đi ngược với lý luận về hệ thống sức mạnh của Văn cùng Linh từ xưa tới nay. Đầu tiên, chúng ta phải có được Văn. Văn giúp chúng ta hoàn chỉnh hòa mình vào các lớp của thế giới, thông qua đó khiến ta có thể cùng Linh tiếp xúc. Và sau khi khế ước thiết lập thành công, Văn sẽ là nơi mà Linh trú ngụ. Ngay tại bên trong cơ thể của chúng ta.
Gai Tuyết nâng lên bàn tay của Tự Minh, chỉ vào hình xăm củ ấu trên tay thằng bé.
- Sau đó, thông qua quá trình học tập, rèn luyện, ma hợp, Linh cùng Văn sẽ tiến hóa. Sự phát triển của chúng nó là sự phát triển phụ thuộc. Một Văn yếu ớt không thể chứa đựng một Linh mạnh mẽ. Nhưng một Linh yếu ớt hoàn toàn có thể được một Văn mạnh mẽ lôi kéo nhanh chóng trưởng thành. Từ trước đến nay quy tắc ấy chưa từng có ngoại lệ, cho tới khi chị của nhóc xuất hiện.
Gai Tuyết xoa cằm, cười khổ đánh giá thiếu nữ.
- Khiến cho một Văn sắp vỡ vụn kết thành ngọc luôn.
Gã vỗ tay hai cái, con nhện trắng nằm ở trên đầu liền phun ra một đám sợi tơ, ở trong không khí dệt lên một bức sơ đồ giải phẫu cơ thể người. Gai Tuyết ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu huyên thuyên giảng giải tình trạng của Cát Thanh. Chó Hoang im lặng lắng nghe. Bộ dáng tràn đầy nghiêm túc. Tự Minh thì hoàn toàn ngược lại, đôi mắt thằng bé bắt đầu xoay vòng, và cái đầu nhỏ phảng phất vì quá tải mà trở nên mê muội.
- Tình trạng của con bé không được tính là nguy hiểm. Chỉ là sự thay đổi đột ngột của Văn, cùng một Linh cường đại bất ngờ chen vào ở ké, khiến cơ thể bị gia tăng gánh nặng dẫn đến vỡ tan mà thôi. Nói cho dễ hiểu thì hiện tại, từng tế bào bên trong con bé đang trong quá trình tái xây dựng. Chúng ta cung cấp đủ năng lượng sống cho con bé trong giai đoạn này là được.
May mắn thay, Gai Tuyết chốt lại bài giảng bằng một câu mà Tự Minh có thể nghe hiểu.
- Khi nào chúng nó hoàn công thì con bé sẽ tự động tỉnh lại.
- Cần bao lâu ạ?
Lúc này Tự Minh mới thả lỏng trở lại, nó thở phào nhẹ nhõm. "Hy vọng không cần quá lâu" Thằng bé âm thầm cầu nguyện.
- Không dài. Ba đến năm năm. Tầm đó.
Gai Tuyết nhún vai, xòe hai bàn tay đối diện gương mặt tràn đầy không thể tin tưởng của Tự Minh, tỏ vẻ mọi người đã tận tâm tận lực.