Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 10: Phú khả địch quốc




Lúc mặt trời đã lên tới đỉnh, bác Trương gõ cửa phòng của bọn họ, báo rằng bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.

Tính ra đây là lần đầu tiên Ngọc Linh ăn cơm ở đây, nhưng người làm trong nhà lại hiểu sở thích của cô giống như nắm hết trong lòng bàn tay.

Lý do cũng là do thiếu gia yêu vị kia điên cuồng quá, bác Trương còn sợ một ngày nào đó thiếu gia sẽ không kiềm chế nổi tới chém chết người yêu lúc đó - cũng là tiểu thiếu gia Văn Lâm.

Nhưng may mắn là mọi suy nghĩ tiêu cực đều không xảy ra.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia, bữa trưa đã được làm xong rồi, hai người mau xuống dùng bữa thôi.”

Vì sao lại gọi thiếu phu nhân trước hả?

Vì ai là người có quyền nhất trong căn nhà này kể từ lúc Dịch Thế Dương rước vợ về thì ai ai cũng hiểu.

“Ưm...” Ngọc Linh bị tiếng ồn ào đánh thức, cô xoay người dụi dụi vào lòng anh.

Đến lúc này Dịch Thế Dương mới phát hiện ra rằng anh cứ ngồi ngắm cô như vậy được vài tiếng rồi.

Cử động bả vai đau nhức vì giữ mãi một tư thế, Dịch tổng vỗ vỗ má cô, sau đó nhẹ nhàng gọi người ta dậy.

“Ngọc Linh, dậy thôi em.”

“Lát nữa ăn xong em lên ngủ tiếp được không?”

Đây là lần đầu tiên anh dịu dàng như thế.

Vẫn nhớ có lần Dịch phu nhân nhờ con trai đi gọi thằng nhỏ bên đằng ngoại dậy.

Dịch tổng nhìn còn chẳng buồn nhìn, lập tức cầm cổ áo kéo thằng nhóc đó dậy khiến nó sảng cả hồn.

Bây giờ nhìn lại cảnh này, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.

Ngọc Linh được anh bế dậy, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, Dịch Thế Dương bế cô vào nhà tắm.

Anh xả nước đầy bồn rửa tay, thử đi thử lại xác định nước không quá nóng cũng không quá lạnh rồi mới nhúng khăn giúp cô lau mặt cho tỉnh táo hơn.

Sau một hồi Ngọc Linh mới mở đôi mắt nhập nhèm ra.

Nhìn hai thân hình đang dán sát trong gương, cô gái thì nhỏ nhắn, người đàn ông thì cao lớn và điển trai không sao kể xiết khiến cho trái tim của vị tiểu thư nào đó bỗng chốc loạn một nhịp.

Cô đẩy anh ra, lần này anh thật sự buông eo người con gái ra, mỉm cười cúi đầu xuống.

“Tỉnh chưa bé mèo lười.”

Giọng anh từ tính giống như trên radio, chui qua tai và thấm đẫm vào tim.

Nếu chỉ nghe mỗi giọng anh không chắc cũng sẽ có không biết bao nhiêu cô gái đổ gục.

Ông trời đúng là ưu ái người đàn ông này quá nhiều, anh có gia thế tốt, ngoại hình ưu tú, đến giọng nói cũng mê người đến mức không thể cưỡng lại.

Cô chỉ muốn nghĩ, một người như anh thật sự không kiếm được ai để kết hôn sao?

“Nghĩ gì vậy? Mau xuống nhà ăn cơm đi, bác Trương chờ chúng ta lâu lắm rồi đấy.”

“Ồ.”

Cô theo anh đi ra ngoài, ban nãy cô không nhìn thấy phòng ăn đằng sau căn phòng khách rộng lớn kia.

Dịch Thế Dương dắt cô đi, đúng như những gì cô suy nghĩ, phòng ăn cũng xa hoa không kém gì những chỗ cô đã nhìn qua ở trong căn biệt thự này.

Nếu không phải bản thân đang nói tiếng mẹ đẻ thì có khi cô lại nghĩ mình đang ở Dubai cũng nên.

Vì căn bếp được khảm toàn là bằng vàng và kim cương, bàn ăn là màu trắng và rìa dát vàng.

Ghế ngồi cũng là bộ khung vàng có chỗ khảm bạc.

Đến cả giá nến, bộ bát đĩa dĩa thìa cũng làm toàn bộ bằng vàng lấp la lấp lánh.

Tuy là như thế nhưng căn biệt thự này không hề toát lên vẻ gì là tục tằn, nó chỉ khiến cho người ta càng choáng ngợp hơn mà thôi.