Ngọc Linh ngồi xuống, trước mắt cô là hơn mười món ăn được làm rất tinh xảo.
Dịch Thế Dương ngồi ngay bên cạnh, giống như sắp dán cả vào người cô.
Bác Trương sau khi kêu người làm bưng thức ăn lên thì đã đi ra ngoài, ý đồ muốn để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng son.
“Sao anh không ngồi xa tôi ra một chút? Bàn còn nhiều chỗ thế cơ mà.”
Ngọc Linh bĩu môi, lúc cô muốn xê ghế của cô dịch ra thì bỗng chốc phát hiện.
Chiếc ghế làm bằng vàng này quá nặng, cô không thể xê dịch nó một chút xíu nào.
Ngọc Linh không phục, sau đó tiếp tục kéo nó sang bên cạnh.
Đến lúc mệt đến mức thở hồng hộc thì cuối cùng cũng kéo ra được khoảng vài xăng ti mét.
Cô nhoẻn miệng cười, nhưng ngay sau đó nụ cười trên miệng cô lập tức tắt ngấm.
Bởi vì Dịch Thế Dương chỉ dùng một tay cũng nhẹ nhàng kéo được chiếc ghế anh đang ngồi đến sát bên cạnh cô.
Tiếp tục ngồi dán vào nhau giống như vừa rồi.
Điều này khiến cho Ngọc Linh suýt thì nổi khùng tại chỗ.
“Anh...!”
“Ngoan nào, mau ăn cơm thôi không thì thức ăn sẽ nguội mất.”
Anh kéo cô ngồi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành giống như cưng chiều con gái rượu.
Anh gắp thức ăn vào đĩa của cô, một tay còn lại giúp cô điều chỉnh tư thế ngồi.
Anh phát hiện chiếc ghế này quá lớn và quá cao so với cô, lúc cô ngồi trên đó muốn ngả người ra đằng sau cũng khó.
Và sau đó anh còn phát hiện chiều cao của vợ mình có hơi... khiêm tốn một chút.
Chân cô phải kiễng lên mới có thể chạm đất, thỉnh thoảng cô nàng này còn đung đưa chân khiến cho khoảng cách càng được thể hiện rõ ràng.
Thấy anh cứ nhìn xuống chân mình mãi, Ngọc Linh cũng theo vậy mà nhìn xuống.
Sau đó phát hiện...
!
!!
!!!
“Anh nhìn cái gì mà nhìn!”
Vừa nghe thấy cô quát là anh đã biết bản thân nên tự có chừng mực, nếu không thì anh sẽ không gánh nổi hậu quả nặng nề đâu.
“Anh không có gì nhìn cả.”
Dịch Thế Dương quay sang nhìn cô, khuôn mặt anh vô cùng chân thành.
Ngọc Linh phồng má, chiều cao vẫn luôn là thứ có thể dìm chết sự tự tin của cô.
Rõ ràng là nhà họ Ngọc ai cũng rất cao, ba cô và anh trai đều trên một mét tám, mẹ cô còn là người mẫu nổi danh, chiều cao không thể kém cạnh.
Vậy mà không hiểu bằng phép màu nào mà họ có thể sinh ra một đứa con gái ba mét bẻ đôi chỉ hơn một xíu của cô.
Cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, chắc chẳng có ai nghĩ năm nay cô đã học đại học năm hai rồi.
Nếu không phải cô và bà ngoại lúc trẻ có nhiều nét giống nhau thì chắc cô sẽ phải nghi ngờ huyết thống của bản thân.
“Anh không được nhìn nữa! Không được cao thì sao chứ? Anh cao hơn tôi nhiều nên kiêu ngạo lắm chứ gì?”
Dịch tổng cao gần một mét chín, còn Ngọc Linh chỉ cao gần một mét sáu, nếu hai người đứng cùng nhau thì cô còn chưa cao đến cằm anh.
Ngọc Linh bực bội.
Tại sao xung quanh cô đều là người cao ngòng không vậy?
Dịch Thế Dương nhìn ra được vợ nhỏ nhà anh đang giận dỗi.
Đây là lần đầu tiên cô bày ra vẻ mặt này trước mặt anh, đúng là có chút mới mẻ, lại còn rất đáng yêu nữa.
Nhìn cô thế này làm anh càng không thể rời mắt.
Anh xoa xoa đầu cô.
“Không sao hết, dù em thế nào thì vẫn mãi xinh đẹp.”
Ngọc Linh ngước mắt nhìn anh.
“Ý là anh chê tôi thấp đúng không?'
“...” Lần đầu tiên Dịch tổng phải cứng họng. “Anh không có.”
“Hứ.”
Cô khoang tay quay đầu ra chỗ khác.
Dịch Thế Dương lại ôm cô về, sau đó nhỏ giọng dỗ dành.
“Không phải đã có anh rồi sao, em yên tâm anh có thể giúp em cải thiện gen cho đời sau.”