Cuối cùng thì Ngọc Linh cũng chịu ngồi ngay ngắn để ăn cơm.
Cô chợt phát hiện những món ở trên bàn đều là những thứ mà cô thích ăn.
Ngọc tiểu thư liếc nhìn ông chồng còn đang cười dịu dàng bên cạnh, thấy ánh mắt thăm dò của cô, Dịch Thế Dương cười cười.
“Nếu còn chỗ nào không thích thì em có thể bảo anh, anh sẽ cho người làm lại.”
Tư bản là thế đó.
Chết tiệt.
Nhưng cô cũng là tiểu thư cành ngọc lá vàng của nhà tư bản nên đành thôi vậy.
Ngọc Linh nhác qua mấy món trên bàn ăn, mấy món này đã được người làm trong nhà cải tiến thêm chút.
Không chỉ được làm hoa lệ và tinh xảo, nhiều món còn được dát vàng lên, đúng là như thế mới hợp phong cách của ngôi biệt thự này.
Nào là càng cua bách hoa, súp nghêu, ném cuốn cá hồi, sườn non,... chỉ hai người ăn thì không thể nào hết cái bàn này được.
Dịch tổng săn sóc múc một thìa súp đặt bên miệng cô.
“Nào bé con, há miệng ra nào.”
“Anh coi tôi là con nít đấy à?”
Dịch tổng tri kỉ đến mức để cô nói hết câu rồi mới đút thìa súp cho cô.
“Ngon không?”
Ngọc Linh trừng mắt nhìn anh, nhưng sau đó cô phát hiện món súp này rất ngon, nó tan ra trong miệng và để lại vị ngọt thanh nơi cổ họng.
Tuy là súp nghêu nhưng không tanh cũng không nồng, thảo nào đầu bếp trong nhà anh đều được trả lương cao ngất.
Mặc dù ngon nhưng cô vẫn hàm hồ nói.
“Tạm được.”
Cô không muốn khen anh đâu, dù khen cơm nhà anh cũng không muốn khen.
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Bữa trưa xong xuôi đã là hơn một tiếng sau, Ngọc Linh không muốn lại về phòng ngủ nằm với chồng mới đăng kí nên cô đành ra vườn sau để tham quan.
Dịch Thế Dương muốn đi cùng cô liền bị cô đuổi đi, cô biết anh trăm công nghìn việc nên không rảnh rỗi đến mức đó.
Vả lại cô cũng muốn đi dạo một mình nên không cần anh theo cùng.
Ngọc Linh ra vườn sau, cô phát hiện chỗ này rộng hơn nhiều so với những gì mà cô đã nghĩ.
Phía góc trong có một cây long não rất lớn, che phủ cả một khoảng sân, bên dưới có một chiếc xích đu nhỏ đang đong đưa theo nhịp gió.
Gần đó là một hồ cá, khi đến gần cô mới biết đó là cá koi.
Mấy con cá kia không sợ người lạ, chúng thấy cô đứng ở mép hồ liền bơi đến gần, quẫy đuôi giống như thú cưng.
Ngọc Linh thấy thú vị vô cùng, cô quay trái quay phải, cuối cùng cũng tìm thấy một gói thức ăn cho cá ở dưới chân một chiếc cột đèn gần đó.
Ngọc tiểu thư bắt đầu vui vẻ cho cá ăn, mấy con cá trong hồ giống như được sự giàu có của ngôi biệt thự này hun đúc.
Tuy chúng cũng đớp mồi giống như bao con cá khác nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự từ tốn trong cách ăn của chúng.
Chắc đám cá này ở gần Dịch Thế Dương lâu quá nên mới vậy đây mà.
Lúc Ngọc Linh đang vui vẻ cho cá ăn thì cô nhìn thấy có một bóng người đi vào cổng.
Tuy nói đây là vườn sau nhưng vẫn có thể nhìn thấy cổng trước. Chiếc xe đen sang trọng kia tiến vào một cách từ từ.
Ngọc Linh càng nhìn càng thấy quen.
Một lát sau, có người từ trên xe bước xuống.
Ngọc Linh nhìn bóng dáng ấy, chỉ hận không thể cho người đó một cái bạt tai nhớ đời.
Tên khốn kiếp đó chỉ cần xuất hiện trước mặt cô là lại khiến cô buồn nôn.
Cảnh tượng hai thân thể quấn quýt ngày hôm đó cô còn chưa quên, thế mà tên này còn dám xuất hiện để cho cô thêm ghê tởm.
Người kia ngoài tên khốn Dịch Văn Lâm ra thì còn là ai nữa.