Chương 237: Gừng già thường cay
Mặt Tây Nam, Lê Đình Kính thúc bộ binh tiến lên khi bắn vài loạt tiễn các loại vào bên trong. Bộ binh theo hàng lối dễ dàng vượt qua đoạn tường mới xây nhảy xuống đất. Tiếp theo đó là hàng trăm tiếng thét thất thanh vang lên như muốn xé toạc màn đêm. Số là hào chông rộng gần 5 thước phủ rơm, lá tươi, lá khô khiến nhiều binh sĩ không còn cơ hội sống sót khi tưởng chân vừa chạm đất.
Quân Tế Giang biết có hầm chông liền cẩn thận tụt xuống, ánh đuốc trên tay họ hoặc quân sĩ nào đó hoặc chính họ vừa ném về phía trước dò đường lại vô tình soi tỏ nhân dạng của chính họ. Luỹ đất trước mặt dội ra cơn mưa tiễn của những tân binh lần đầu xung trận cùng những người thuộc Ty Giao thông - Xây dựng, phần nhiều từng là chiến binh của Phan Văn Hầu, Vũ Ninh vương.
Ở cánh này, phối hợp với 800 tân binh, 300 trăm người thuộc Ty Giao thông là 500 quân thuộc Tiểu đoàn Luy Lâu của Lý Công Thành, 100 nữ binh cận vệ của Vạn Thắng vương, 75 phạm nhân xung phong. Đoàn Thượng đốc quân, đam bảo một lính cũ trang bị súng kèm hai tân binh trang bị nỏ. Do có luỹ trấn nên cánh này không dùng thần công, chỉ có 15 hoả pháo liên hoàn.
Trong ba khối quân phòng ngự có thể nói cánh quân của Đoàn Thượng yếu hơn cả về hoả khí lẫn quân số song Đoàn Thượng một mực khẳng định với chừng ấy quân, ông có thể chống được ba đến bốn nghìn.
-Còn như chơi đồng quy vu tận, với chỗ tân binh của lão Lôi, ta có thể chống năm nghìn.
Đoàn Thượng có cách đánh của Đoàn Thượng, Chương đặt niềm tin vào lão tướng. Tuy nhiên, anh có dặn nữ binh rằng, trong trường hợp huy khốn hãy gọi anh đến.
Chương không phải thánh nhân song anh tuyệt đối tin vào khẩu AK với 10 băng đạn phòng thân!
Đoàn Thượng có hai luỹ đất không cao lắm, khoảng 4 trượng. Hai dãy hào chông kéo dài, một ở gần chân tường, một ở ngay trước mặt luỹ đầu tiên.
Dưới hào, Đoàn Thượng cẩn thận cho lót những tàu lá chuối, bên trên là lớp rơm khô, cành khô bẻ nhỏ khiến Chương lấy làm lạ. Cho đến khi Đoàn Thượng trưng dụng hàng trăm đống rơm dải đầy khắp mặt đất thì Chương mới hiểu ra lão tướng sẽ dùng hoả công. Chưa kể, rơm rạ không cũng được chất thành từng lớp bên ngoài bờ tường cùng củi khô bẻ nhỏ.
Hoả hổ ngoài hàng trăm dàn nẹp tre thì tân binh hay cựu binh mỗi người hai ống bên người. Một ống dự bị đặt ở luỹ thứ nhất và hàng ống đặt sẵn ở luỹ thứ hai.
Quả nổ không nhiều lắm, nữ binh mỗi người hai quả giắt hông, Tiểu đoàn Luy Lâu mỗi người một quả.
1776 người trải dài trên gần 5 dặm chiến tuyến, trung bình mỗi binh sĩ cách nhau 5 thước.
Bộ binh Tế Giang mất thêm hàng trăm người để vượt qua hào chông thứ nhất, thêm hàng trăm người khác hụt chân ở hào chông thứ hai. Chưa kể hàng trăm quân chưa kịp vung kiếm chém đã bị trúng tên, đạn.
Bờ tường và bóng tối, hào chông khiến quân Tế Giang không thể nhanh, mà chậm thì đồng nghĩa với c·ái c·hết. Nhiều binh sĩ trên mặt luỹ lưỡng lự có khi trở thành bia của một tay súng nào đó trong bóng tối.
Hơn nửa bộ binh Tế Giang đang ở trên tường, nằm dưới hào chông hoặc dò dẫm trong bóng tối thì Đoàn Thượng tung chiêu độc. Ông đã chọn ra bốn chục con trâu, buộc chặt hai đoản đao với một khúc gỗ ngang hai sừng trâu. Đuôi trâu buộc giẻ tẩm, thậm chí cả sừng trâu cũng quấn giẻ tẩm dầu. Mỗi con trâu lại kéo theo một khúc gỗ vừa phải khô queo ngâm dầu. Nữ binh cận vệ khi nhận lệnh thì châm lửa mau lẹ, quất roi mây thật mạnh khiến trâu lồng về trước.
Lửa cháy ở đuôi, ở sừng khiến đàn trâu cắm đầu chạy thẳng, khung cảnh vô cùng khó tả. Có vài con trâu hụt xuống hào chông kèm theo hoả tiễn của Tiểu đoàn Luy Lâu bắn xuống hào gần tường. Dưới hào là vật dễ cháy, lại có nhiều ống tre bửa đôi đựng dầu để bên dưới, sau cùng mới là lá chuối tươi.
Lửa cháy dưới hào kèm thêm đàn trâu bị nóng chạy tứ tung kéo khúc gỗ bắt lửa rơm rạ. Đàn trâu như phát điên cứ thấy người là nhắm đến húc khiến trăm quân Tế Giang kinh sợ mà vứt gươm giáo tìm đường thoát thân. Họ trở thành tấm bia di động của những tân binh ẩn nấp sau luỹ đất.
Lửa cháy rực một góc, thực là gừng càng già càng cay, đơn giản mà hiệu quả.
Bộ binh Tế Giang nhất thời bị chia cắt làm đôi bởi bức tường lửa bên trong bờ tường. Chiến trường bây giờ là hàng trăm đống lửa lớn nhỏ và đàn trâu vẫn cứ điên cuồng tìm người để húc. Quân Tế Giang đưa cung thủ lên tường ngắm trâu mà bắn thì quân Thiên Đức lại ngắm cung thủ.
Chương đã nói nếu quân Tế Giang tràn vào chỉ có một kết cục là c·ái c·hết, đó là do họ muốn, có trách hãy tìm cha con La Lệnh công. Thứ nữa, phải để bất kỳ sứ quân nào xác định đánh lớn với Thiên Đức phải cân nhắc kỹ.
-Nhân đạo ta để quên ở Thiên Đức mất rồi, chúng ta không đủ người để giữ những kẻ hèn nhát. Nếu sợ, họ đừng cố tràn vào. Họ có lựa chọn của họ, ta có lựa chọn của ta.
Đoàn Thượng hạ lệnh không bắt tù binh.
Lửa xua tan màn đêm, ngăn cách bọn Đoàn Thượng và La Đình Kính ở nơi tường gạch. Quân sĩ nao núng nhưng Kính vẫn đốc quân xông vào, phần lớn họ đều m·ất m·ạng cả. Gần hai nghìn trong số 5500 bộ binh trong tay Kính là dân binh vừa chiêu mộ.
Sau hơn canh giờ, hơn bốn nghìn bộ binh của La Đình Kính đã mất gần một phần ba mà chưa thu được kết quả gì.
Bọn Trịnh Tú được xếp ở cánh trái ngoài cùng đội hình, được trang bị một số nỏ, còn đâu toàn đao kiếm. Trong ánh sáng nhập nhoạng của những đống lửa không tỏ mặt người, Trịnh Tú nhìn thấy bóng dáng Bùi Phất Ngân đang bị một kỵ binh và một tay bộ binh đối phương quây đánh. Trịnh Tú không nghĩ nhiều, vớ luôn ngọn giáo trước mặt chạy vọt đi. Cậu chàng dùng hết sức bình sinh phóng ngọn giáo hạ gã kỵ binh trên lưng ngựa rồi nhào đến vung đao chém lấy chém để, đối phương đỡ được đôi ba chiêu thì gãy kiếm, tính mạng cũng gãy theo luôn.
Trịnh Tú nghiến răng nhổ toẹt bãi nước bọt, hỏi Phất Ngân:
-Hiền tỷ có bị mất sợi tóc nào không? Bọn tôm tép này hiền tỷ cứ để tôi.
Nói đoạn Trịnh Tú hăm hở định xách đao xông lên, chợt nghe những tiếng hô “quả lớn”. Phất Ngân chồm tới túm lấy cổ áo Trịnh Tú kéo vội về sau, vừa chạy vừa thét:
-Mau nấp không c·hết bây giờ.
Cả hai nhảy vào sau luỹ đất, một chốc thì nghe những âm thanh đinh tai nhức óc.
-Đó là thứ gì vậy hiền tỷ?
-Lần sau nghe hiệu lệnh đó mà không tìm được chỗ nấp thì nằm úp mặt xuống đất không thì m·ất m·ạng ngay đó.
-Sao quân Thiên Đức có nhiều thứ kinh khủng vậy chứ. Lão tướng bên này còn chưa xuất trận mà địch đã nháo nhác cả rồi. Trâu cũng làm nên chuyện, thật đáng sợ. Này, hiền tỷ đi đâu?
-Ngươi thuộc đội nào hãy về đội đó, đừng có chạy loạn.
-Để tôi theo bảo vệ hiền tỷ, bọn Tế Giang này không phải đối thủ của tôi đâu.
-Ngươi lo cái mạng mình đi, đừng có đa sự.
Vừa nói Phất Ngân vừa đổ thuốc súng nhét đạn sẵn sàng đợi lệnh phản công. Trịnh Tú lại hỏi:
-Thứ đó gọi là gì? Hiền tỷ dùng nó mặt mày lấm lem hết cả, để tôi dùng cho.
-Ngươi đừng lắm lời, thứ này không phải ai cũng được dùng, không tuỳ tiện giao cho ai. Nếu ngươi muốn có nó hãy thể hiện rằng ngươi xứng đáng, tự khắc ngươi sẽ có.
Mệnh lệnh phản kích truyền tới, Phất Ngân lấy quả nổ bên hông mồi lửa, đứng bật dậy chạy chừng ba bước thì ném mạnh về phía trước rồi nằm úp xuống đất. Tiếp đó, cô nàng nhổm dậy chuyển súng từ tay phải qua tay trái, lom khom tiến về phía trước trong con mắt kinh ngạc của Trịnh Tú. Cậu chàng vớ lấy khiên mà Phất Ngân bỏ lại rồi bám theo sát gót.
-Hiền tỷ để tôi giúp một tay.
-Ngươi thật nhiễu sự.
Nói vậy nhưng Phất Ngân không đuổi Trịnh Tú đi. Cậu chàng hăm hở tham gia vào cuộc phản kích, luôn vượt trước Phất Ngân và luôn miệng:
-Hiền tỷ để tôi!
Trịnh Tú con nhà võ, dùng đao kiếm không tệ, thân thủ cũng mau lẹ, cộng thêm sức trẻ tả đột hữu xung, hết chém bên trái, đỡ bên phải rồi lại thoái. Có đôi khi cậu chàng dùng cước đánh ngã đối phương rồi kết liễu kẻ đó bằng một nhát đao.
Phất Ngân thực sự ấn tượng về chàng trai vừa mới gặp hồi chiều.
Chỉ biết lúc kết thúc trận đánh, mặt Phất Ngân xạm đen thuốc súng còn Trịnh Tú từ đầu đến chân đầy những vệt máu khô. Trịnh Tú không vận chiến phục trong quân, Phất Ngân đã đưa cho cậu tấm khăn vàng quấn lên đầu để không b·ị đ·ánh lẫn. Nhiều binh sĩ Trung đoàn Thần Vũ không biết Trịnh Tú là ai nhưng thấy quấn khăn vàng lăn xả, đánh rất hăng. Đằng sau là Phất Ngân vẫn không ngừng khai hoả thì đoán Trịnh Tú thuộc Ty Giao thông - Xây dựng.
Bùi Quang Dũng cho gõ chiêng thu quân sau vài lần quân kỵ bộ bị đẩy lui trở ra, mỗi lần tràn lên là thiệt hại nhân mạng lớn. Quân kỵ không phát huy được ưu thế càn lướt và tốc độ do trời tối cùng hầm hố của đối phương. La Đình Kính cũng chẳng còn cách nào khác, từ bờ tường đến luỹ đất của bọn Đoàn Thượng dễ ba chục trượng. Nhiều quân sĩ trèo lên rồi đành phải tụt xuống khi mưa tiễn và thứ v·ũ k·hí lạ từ trong bóng tối ập đến như mưa.
Trước mặt là đường c·hết, chạy ngược trở lại cũng khó sống, bộ binh t·ấn c·ông chỉ còn cách trù trừ nằm nép mình trên bờ tường tìm đường sống. Nghe tiếng chiêng thu quân, họ chạy còn nhanh hơn cả đám kỵ binh.
Bấy giờ Trung đoàn Thần Vũ cùng những toán quân khác nhất tề nhận lệnh truy kích, nống ra dùng hoả mai, Liên Châu bắn đuổi. Thần công cũng bắn dăm quả phụ hoạ tạo thêm khí thế cho các chàng trai cô gái.
Nhân cơ hội tối trời rút chạy, cả nghìn dân binh mà La Đình Kính mới tuyển mộ không chạy về trại, thay vào đó họ cắm đầu chạy về làng hoặc nơi nào phải trong quân.
Quân Thiên Đức truy kích không xa, chỉ dăm bảy chục trượng là thu về hết lượt, củng cố trận địa chờ quân Tế Giang quay lại.
La Đình Kính và Bùi Quang Dũng cho kiểm đếm binh mã. Quân kỵ còn chưa đến hai nghìn, quân bộ còn gần ba nghìn. Điều khiến La Đình Kính đứng ngồi không yên chính là quân vừa thiệt hại phần lớn là lính cũ. Còn đang băn khoăn, Kính nghe quân chạy đến báo, quân của Độ đang kéo đến trợ chiến. Kính vội sai quân đi đón đường dẫn Độ về soái trại bàn định.