Chương 309: Nguyễn Địa Lô quấy trại
Đêm trung tuần tháng 2 trăng tỏ, khu 73 gò rộng mênh mông, bốn bề yên tĩnh, thảng hoặc đâu đó tiếng chão chuộc kêu. Nguyễn Địa Lô dẫn theo hơn chục tay dân binh cứng cựa trong đội, dán mình xuống đất nhích từng chút một. Đích đến của Nguyễn Địa Lô là ba chòi canh trên gò đất cao đang có ánh đuốc bập bùng. Dưới chân ba chòi canh là 3 lều quân với hàng rào cọc tre. Bên ngoài hàng rào, trước các lối vào đặt cự mã dày đặc.
Trại của Tả Phó sứ Nguyễn Từ Minh đóng hình bát quái với nhiều lớp chòi canh trong ngoài hình thành sau hai ngày đêm gấp rút tiến hành mặc cho quân Thiên Đức quấy phá. Theo tin từ quân tế tác báo về, Từ Minh nhận thêm hàng nghìn ngựa chiến từ Đông Phù Liệt chở đến cùng trang thiết bị nặng như xe bắn tiễn chống kỵ binh, dây móc, câu liêm. Chiến thuyền lớn nhỏ từ Đông Phù Liệt neo dày đặc dưới dòng Văn Giang hiền hoà.
Hai đêm trước, đội Siêu Loại 1 và 3 cùng nhau quấy phá trại Tả Phó sứ vào ban đêm bằng vài chục quả nổ nhỏ nhưng Từ Minh không cho quân nống ra khỏi trại truy kích. Nhìn cách Từ Minh dựng trại chẳng khó để nhận ra ý đồ, quân Đông Phù Liệt dựng trại kiên cố làm đại bản doanh trú đóng lâu dài trên đất huyện Siêu Loại. Đại bản doanh sẽ làm bàn đạp cho các đội quân Đông Phù Liệt tiến đánh rộng ra xung quanh.
Chương không loại trừ khả năng sau khi trại Tả Phó sứ hoàn thành, Đông Phù Liệt sẽ gửi thêm quân trú đóng còn Nguyễn Từ Minh tiến sâu vào đất Siêu Loại trú đóng ở một vị trí khác.
Ngày 14 tháng 2, Tiểu đoàn Đại Thắng chạm mặt với quân kỵ Đông Phù Liệt ở phía Bắc cánh đồng 73 gò, địch quân thoái lui, không giao chiến.
Ngày 15 tháng 2, Tiểu đoàn Đại Thắng và Tất Thắng bám theo các toán quân kỵ của Nguyễn Từ Minh. Ngay khi phát hiện ra quân Thiên Đức, các toán kỵ binh đều quay ngựa chạy về bản doanh.
Các tin tức tương tự được báo về càng khiến Chương tin vào nhận định của bản thân. Nguyễn Từ Minh tung quân thám thính thực địa, rất có thể sẽ tiến quân theo cách nhảy cóc, cứ mươi dặm sẽ đóng một trại quân ở các nơi hiểm yếu.
Sớm ngày 17 tháng 2, tin tức gửi về chỉ huy sở Yên Bình báo rằng Từ Minh mới nhận được khoảng hai trăm khẩu pháo bắn đá. Quân sĩ trong trại Tả Phó sứ chặt hàng chục bụi tre mọc ở ven bờ Văn Giang không rõ định làm gì vì rào trại đã hoàn thành.
-Nếu bọn họ đưa pháo đến, có thể còn nhiều hơn nữa cũng chẳng lạ. Lão Khánh chắc chắn chia sẻ công nghệ với bên ấy và sau vài năm, hẳn bọn họ bắn cũng không tệ.
Chương nói với Trần Thái Bộc.
-Địa hình Siêu Loại bằng phẳng, các gò cao không nhiều và bọn Từ Minh hẳn đang muốn dựng trại ở các nơi ấy. Đâu phải ngẫu nhiên chúng đóng bản doanh ở cánh đồng Bát Đĩa ấy chứ.
Chương gọi là cánh đồng Bát Đĩa vì làng Bạch Thổ làm bát đĩa. Vừa nói, Chương vừa chỉ cho Trần Thái Bộc vài điểm trên hoạ đồ, anh nói thêm:
-Cần phải dò xem pháo của họ bắn được bao xa và quân của cậu phải chú ý địa hình quanh các gò từ phía cánh đồng Bát Đĩa về đây.
-Thưa rõ!
-Bọn họ tập trung hoả khí thì cậu chia hoả khí ra dồn bắn một chỗ. Mà này, thần công sau khi bắn vài lượt sẽ có khói nên dễ bị phát hiện vào ban ngày. Cậu nên chọn vài địa điểm gần nơi đặt thần công, thần công khai hoả thì đốt ít lá tươi tạo khói mỏng lừa bọn chúng. Cậu hiểu ý ta chứ?
-Thật là diệu kế, thưa Vương!
-Thôi đừng vuốt đuôi, cậu phải hoàn thiện và tích thêm kinh nghiệm truyền lại cho bọn Hổ, Lợi với Lịch và học viên nữa.
Trần Thái Bộc hỏi:
-Bẩm Vương, trường hợp ban đêm dùng thần công tập kích địch sẽ dễ lộ vị trí vì chớp lửa ở đầu nòng. Tôi có thể che ván gỗ hai bên, chỉ phía đối diện mới nhìn được.
-Ý tưởng tuyệt vời đấy, mà cậu phải nhớ chúng có pháo, đừng ỷ y. Bắn dăm ba loạt phải đổi vị trí, nghĩa là trận địa chính phải có ít nhất hai trận địa phụ hoặc hai trận địa giả. Các cậu ngày đêm ăn ngủ với thần công sẽ biết nhiều hơn ta, thấy cái gì hay cứ thử.
Chương quyết định tăng cường phá quấy trại Tả Phó sứ. Ban ngày do kỵ binh đảm trách, ban đêm do quân địa phương và dân binh nhận phần. Đó là lý do Nguyễn Địa Lô có mặt ở nơi này giữa đêm khuya khoắt.
Quân canh trên cao, trăng lại tỏ, phơi lưng trên cánh đồng dễ bị phát hiện nên bọn Địa Lô trát bùn khô trên lưng cùng lá cây. Địa Lô có nỏ và súng hoả mai, những người bám phía sau đều có quả nổ mảnh gắn sẵn vào tiễn, mỗi người một ống hoả hổ phòng thân, cả đội chỉ có 6 quả lựu đạn tính cả của Địa Lôi.
Bởi đêm nào cũng bị quấy, quân canh Đông Phù Liệt rất cảnh giác. Tuy nhiên, những ngày đầu liên tục báo động đã bào mòn sức lực binh sĩ đồn trú. Mấy ngày gần đây, binh sĩ cắt cử canh gác luân phiên theo ca, mặc kệ quân Thiên Đức khua chiếng gióng trống lúc ở đằng Tây khi thì hướng Bắc.
Địa Lô còn cách chòi canh gần nhất gần hai mươi trượng, cậu chọn lùm cây chờ đợi đến khi những người bò đằng sau đã ẩn nấp xong. Địa Lôi giương nỏ, “tách” một cái. Binh sĩ trên chòi canh đổ người về phía trước rơi phịch xuống đất. Chòi canh nhỏ có hai binh sĩ, người còn lại đang ngồi, thấy động bèn đứng vụt dậy hô hoán. Địa Lôi bắn thêm một tiễn hạ luôn người ấy.
Binh sĩ trên hai tháp canh còn lại hồi hụp xuống dùng tiễn quấn vải tẩm dầu bắn về hướng bọn Địa Lôi. Quân trong mấy lều bấy giờ mới túa ra, tiếng gọi nhau ý ới, kẻ châm đuốc, kẻ vơ cung bắn hú hoạ. Địa Lôi bắn thêm ba mũi tiễn nữa về phía những binh sĩ đang nhốn nháo gọi nhau.
-Đoàng!
Nguyễn Địa Lô nổ phát súng hoả mai đầu tiên trong đời, và dù cậu đã chờ đợi giây phút ấy từ rất lâu, chuẩn bị kỹ càng nhưng có vẻ phát bắn không được ưng ý. Tiếng súng và chớp đầu nòng làm lộ vị trí, quân trên gò gỡ rào tràn xuống. Địa Lô và mấy người đi cùng bèn ném một loại 6 quả lựu đạn về phía trước, nhẩm đếm đến ba cũng là lúc những âm thanh chát chúa vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh. Bọn Nguyễn Địa Lô xoay người cắm đầu chạy trối c·hết. Cách một quãng đủ xa cả bọn dừng lại để thở, ai cũng cười mà cũng sợ.
Bọn Nguyễn Địa Lô không lui ngay, chờ thêm nửa canh giờ lại hiên ngang quay lại bắn thêm hai quả nổ mới chịu lui.
Đêm ấy và vài đêm sau, các chòi canh vòng ngoài đều ở trong tình trạng căng như dây đàn. Mặc dù quân sĩ Đông Phù Liệt đào rãnh cắm chông, cắt cử quân mai phục ngoài các chòi nhưng đều không có tác dụng. Trái lại, những toán binh mai phục còn thiệt nhân mạng bởi nhất cử nhất động của trại Tả Phó sứ đều ở trong tầm mắt của quân Thiên Đức. Trong vài đêm, con số t·hương v·ong mà Từ Minh phải nhận lên đến gần hai trăm người.
Từ Minh bèn nghĩ ra kế sách, cho quân bắn tiễn ra ngoài liên tục rồi sáng ra nhặt về. Kế sách ấy quả nhiên hiệu quả, có hàng chục mũi tên dính máu được phát hiện vào sáng ngày hôm sau. Tuy nhiên, sáng sớm ngày hôm sau nữa, quân ra nhặt tiễn chỉ thu được non một nửa.
Bọn Bàn Phù Sếnh cũng có đối sách, ban ngày cho dân binh quấy phá, đêm ngày 22 tháng 2, Sếnh dẫn toàn bộ hai tiểu đoàn thuộc quyền áp sát ba cụm chòi canh trên ba gò đất và nhất loạt t·ấn c·ông với quân số áp đảo, phóng hoả đốt sạch. Toàn bộ 150 binh sĩ canh gác ở ba gò đều không ai sống sót trước hoả lực mạnh ngay từ phút đầu.
Trước tình hình ấy, Từ Minh buộc phải cho pháo đá bắn cầm canh suốt đêm, sáng ra lại cho quân đi nhặt. Từ Minh vốn muốn tạo sự bất ngờ cho quân Thiên Đức bằng các khẩu pháo nên giấu kỹ.
Sớm ngày 24 tháng 2, Từ Minh xuất quân khỏi trại với lực lượng vô cùng hùng hậu. Hơn một nghìn kỵ binh đi trước, hơn một nghìn cung thủ theo sau. Gần ba trăm khẩu pháo đá đặt trên xe ngựa kéo đi giữa đội hình và cuối đội hình là hơn hai nghìn bộ binh tinh nhuệ. Dân phu tải lương theo sát với bộ binh.
Đúng như Chương dự đoán, khoảng hơn hai nghìn quân mới từ Đông Phù Liệt sang thế chân Nguyễn Từ Minh trấn trại Tả Phó sứ. Giang Hạc Điền cũng chia cho Từ Minh thêm 700 quân. Tổng cộng trong trại Tả Phó sứ có khoảng ba nghìn quân.
Tin tức được cấp báo về chỉ huy sở, Chương nhận tin chỉ nhếch miệng cười nhạt, nói với tả hữu:
-Đến lúc cụ thể hoá công sức của cậu Hổ, rồi đây sẽ lắm trò hay! Sao bọn họ không huy động 15 vạn quân như ông ngoại Thiên Kim bảo nhỉ? Kéo hết đến đánh một trận tưng bừng có phải vui không? Cứ vừa đái vừa dòm thế này chỉ giúp huyện Mao Khê tăng thêm dân số.
Tả hữu nghe Chương nói một mình như vậy, nhìn nhau ngơ ngác chẳng hiểu ý định của Vạn Thắng vương ra sao.