Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 74: Thuyền buôn nhà họ Lâm




Chương 74: Thuyền buôn nhà họ Lâm

Công việc kinh doanh có chiều hướng phát đạt thì Chương cũng phải gọi đội trinh sát của Nguyệt về. Không phải do Chương lơ là chính sự mà chính vì đội của Nguyệt hoạt động có hiệu quả, đôi khi hơn mức Chương mong muốn.

Từ sau Tết đến giữa tháng 3, Nguyệt, Tôn cùng đội trinh sát cộng với sự tiếp ứng của quân sĩ do Trương Lôi phái sang đã đưa về hơn một trăm thân nhân quân sĩ, phân nửa trong số ấy là trẻ em, còn lại là phụ nữ và người lớn tuổi. Cũng bởi hoạt động hiệu quả, dễ thành công nên trong đội đã có tư tưởng chủ quan khinh địch. Dù không biết hết những nguy hiểm mà đội trinh sát đối mặt cũng như không có kinh nghiệm tình báo song xem phim, đọc sách cũng giúp Chương ít nhiều hiểu rằng chủ quan sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường. Bên cạnh đó, lượng người đưa về trước sau đã gần hai trăm trong ngót ba tháng là con số lớn. Ắt hẳn Kiều Công Ngạn hoặc Nguyễn Quốc Khánh sẽ nghi ngờ và tăng cường dò la.

Đội trinh sát rút hết về khoảng chục ngày thì quả nhiên bên kia sông có động tĩnh. Yết Kiêu cho biết đã tận mắt thấy nhiều nhóm binh lính đi tuần men theo bờ sông. Rút về nhưng không thể để đội trinh sát lộ mặt nên Chương bàn với Lượng và Trương Lôi bố trí đưa đội trinh sát sang Siêu Loại. Sớm hay muộn thì Siêu Loại sẽ là vùng đất đầu tiên Thiên Đức cần chiếm giữ.

Một chiều cuối tháng 3, đầu tháng 4, Chương được báo có khách muốn đặt mua số lượng giày, dép cói lớn, lên đến hàng nghìn đôi mỗi loại nên vội vã từ quân doanh lấy ngựa phi đến chợ Thổ Hà. Chương biết khách mối đến đặt hàng là chuyện sớm muộn nhưng mới non một tháng đã có người muốn đặt nhiều như vậy thật ngoài mong đợi.

Một cô gái ngồi đợi Chương trong căn phòng nhỏ trên lầu, có tấm biển bằng gỗ đề hai Hán tự “Giám đốc” treo bên cửa. Một cô gái trẻ, tuổi có lẽ mới mười bảy, ăn vận bình dân đứng lên chào Chương. Chương xởi lởi mời cô gái ngồi và hỏi chuyện, cậu có chút bất ngờ khi cô gái đề nghị Chương cùng đi ra bến sông vì chủ của cô muốn gặp.

Chương vui vẻ đồng ý vì bên hông vẫn giắt chó lửa với sáu viên đạn. Thiên Bình ở tầng dưới nghe tin cũng lặng lẽ bố trí nữ binh kín đáo theo sau còn bản thân cô sẽ tháp tùng Chương trong vai kẻ hầu.

Một thuyền lớn đậu dưới sông, thấp thoáng có những tráng niên đầu vấn khăn đen cầm đoản đao đứng trên mạn thuyền cảnh giới.

-Bảo tiêu, trước sau khoảng hai mươi người.

Thiên Bình đi sát bên Chương nói nhỏ.

-Anh phải cẩn thận.

-Anh sáu còn lại dành em nếu có biến.

Chương vừa nói vừa cười và không hề để tâm đến mấy tráng niên đứng dọc hai bên lối dẫn lên thuyền.

-Thưa cậu, chỉ một mình cậu lên thuyền.

Cô gái nói với Chương, Chương tỏ vẻ chưa hiểu, cô gái giải thích:

-Thưa cậu, chủ nhân của tiểu nữ chỉ muốn gặp bàn thương nghiệp, gia nhân không được phép theo vào.

-Đây không phải gia nhân của ta, cô ấy cùng sở hữu Vạn Xuân cửa hàng. Nhờ cô nói giúp với chủ nhân của cô.

Cô gái khẽ cúi đầu bước nhanh lên thuyền và mau chóng quay lại đồng ý cho Thiên Bình đi cùng nhưng phải bỏ lại binh khí.

-Thứ này không thể coi là binh khí. - Chương cười, giơ cây gậy của Thiên Bình lên. - Chỉ là loại thước dùng để đo giày mà thôi. Ta đến kiếm tiền chứ đâu kiếm chuyện mà cô lo.



Chương và Thiên Bình theo cô gái lên thuyền, đây là một thuyền buôn lớn, bên trên có treo cờ mà như Thiên Bình ghé tai bảo đó là chữ “Lâm”. Cô hầu gái đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mời Chương và Thiên Bình vào. Trong căn phòng nhỏ bài trí khá đơn giản nhưng sạch sẽ, có vài vật dụng nhỏ treo trên vách khiến Chương thoáng nghĩ người tiếp cậu sẽ là phụ nữ.

Nhận chén trà từ tay hầu gái, Chương không quên cảm ơn kèm theo một nụ cười xã giao và cái gật đầu. Bỗng có giọng nữ trong trẻo vang lên:

-Cô cậu chủ Vạn Xuân cửa hàng thật làm ta mở mang tầm mắt, đối đãi với kẻ dưới thật trọng trị như trong lời đồn.

Hầu gái vội cúi chào rồi lui ra cửa. Tấm rèm thông sang phòng bên cạnh được vén lên, một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện khiến Chương tròn mắt nhưng cũng mau chóng đứng dậy chào xã giao.

-Cô cậu đây là chủ của Vạn Xuân?

-Ta họ Mạc, còn đây là đồng sở hữu cửa hàng Vạn Xuân, Phạm tiểu thư. - Chương giới thiệu.

-Mời hai vị ngồi, hai vị không phải là một cặp ư?

-Chúng ta chung chí hướng. Chả hay ta đang được gặp ai đây?

-Ta tên Uyển Như. Hôm nay muốn gặp ông chủ Vạn Xuân là muốn hỏi xem ông chủ có sẵn lòng bán giày dép cho ta không?

-Chúng ta mở cửa hàng, ai mua cũng bán. Nếu Uyển Như tiểu thư có nhã ý thì chúng ta vui mừng còn không hết.

-Ta nghĩ ông chủ Vạn Xuân chí ít cũng phải tuổi trung niên, không ngờ gặp mặt lại còn trẻ như này, đúng là tuổi trẻ tài cao. Ta vô cùng ngưỡng mộ.

-Tuổi tác chỉ là con số tượng trưng không đáng để tâm, thưa tiểu thư.

-Ta mạn phép hỏi cậu chủ năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?

-Ta vừa hai mốt, Phạm tiểu thư đây tròn mười tám.

-Tuổi trẻ tài cao! Thật ngưỡng mộ.

Thiên Bình ngồi cạnh Chương im lặng, cố giữ vẻ mặt tươi tắn nhưng trong lòng vô cùng khó chịu vì cô ả Uyển Như ngồi trước mặt Thiên Bình vô cùng xinh đẹp, mặt hoa da phấn, ăn nói dịu dàng và nhất là ánh mắt của cô ta từ nãy đến giờ dường như… không nhìn Thiên Bình lấy một cái. Tưởng như trong căn phòng nhỏ này chỉ có cô ta và Chương thôi vậy.

-Cô Uyển Như đây muốn đặt hàng như thế nào? Chúng ta cần biết số lượng, mẫu mã, thời gian giao hàng sau đó mới tính được giá cả. Cô Uyển Như buôn bán nhiều, hẳn đã rõ.

-Trước mắt ta muốn đặt mỗi loại một nghìn đôi, mẫu mã của cửa hàng ta đã xem và thử rồi, rất tốt và… những đôi giới hạn gì đó thì ta lại chưa thấy, chúng có gì đặc biệt?

Chương giấu cảm xúc bằng cách nhìn chén trà trên bàn, xoay nhẹ vài lần suy ngẫm bởi số lượng ba nghìn đôi rất lớn, phải huy động quân Thiên Đức làm may ra kịp trong một tháng.



-À, những đôi dép đặc biệt ấy được làm tỉ mỉ hơn, có thêm da bò làm quai, lót chân cũng bằng da, thêm nơ từ vải lụa. Các đôi làm ra không giống nhau nhằm tôn vinh vẻ đẹp của người sở hữu chúng.

-Ta cũng muốn có một đôi.

-Nếu cô Uyển Như muốn, ta sẽ làm tặng riêng cô xem như món quà nhỏ làm quen.

-Ồ, ta chưa mua hàng của cậu mà?

-Mua bán là chuyện dài lâu, quen biết nhau là điều tốt. Hẹn cô Uyển Như ba ngày sau ta sẽ đem giày đến cho cô.

-Được, ta xin nhận món quà ấy. Còn giá cả, cậu tính để cho ta giá ra sao? Cậu Mạc…

-Cô cứ gọi ta là Chương.

-Ồ, cậu Chương, ta thật muốn biết giá.

-Với số lượng cô Uyển Như cần, ta sẽ tính 5 đồng một đôi tông, 10 đồng một đôi dép và 12 đồng một đôi giày.

Uyển Như lấy giấy bút tính toán một hồi rồi hỏi Chương:

-Cậu có thể bớt thêm chứ?

Chương nhoẻn miệng cười, đáp:

-Nhìn cách cô Uyển Như nói và vận y phục, ta đoán cô Uyển Như đây đến từ kinh thành. Hẳn cô cũng biết ta bán đôi giày với giá 20 đồng nhưng để cho cô chỉ 12 đồng là có ý cả.

-Hoặc do cậu bán ế!

-Kinh thành người dân có tiền, họ sẽ chọn giày nhiều hơn tông cói. Một nghìn đôi sẽ đem lại cho cô Uyển Như ít nhất 13 quan, ấy là chưa kể cô có thể bán nó với giá 25 đồng thì…

-Nhưng 2 đồng lãi cho một đôi tông cói thật không hấp dẫn.

-Kiếm tiền làm giàu của người giàu chứ người nghèo lấy đâu ra tiền, lãi ít nhưng điều ấy sẽ giúp cho tên tuổi của cô Uyển Như được nhiều người biết. Tuy nhiên, nếu cô Uyển Như lấy đơn hàng này và đơn sau đó đặt nhiều hơn thì chúng ta thương lượng thêm về giá.



Uyển Như nhìn Chương trong giây lát rồi gật đầu xem như đồng tình.

-Tổng số tiền 45 quan chẵn, ta sẽ đặt trước 20 quan, được không?

-Theo ý của tiểu thư.

-Khi nào cậu có thể giao hàng cho ta?

-Xin tiểu thư cho ta kỳ hạn bốn mươi ngày, đó là kỳ hạn chậm nhất. Ta có thể giao hàng thành ba đợt, đợt đầu sau mười lăm ngày nữa. Nếu ta sai hẹn, xin đền Uyển Như tiểu thư 40 quan.

-Song thân của cậu nay đang buôn bán mặt hàng gì?

-Ta là cô nhi! - Chương đáp.

Uyển Như sững người trong giây lát, bấy giờ mới chú ý đến nét mặt không lấy gì làm vui của Thiên Bình đang ngồi bên cạnh Chương.

-Thành giao! Ta sẽ soạn cam kết, cậu điểm chỉ là xong.

-Sau này việc giao dịch sẽ thông qua Phạm tiểu thư đây. - Chương nói. - Cô ấy là đại diện của cửa hàng Vạn Xuân, thú thật với cô Uyển Như là tôi không biết chữ nên…

Chương ngượng ngùng thừa nhận, Uyển Như suy nghĩ trong giây lát rồi miễn cưỡng đồng ý.

Chương và Thiên Bình rời thuyền trong khi Chương luôn tươi cười xã giao, chào từng bảo tiêu mặt lạnh như tiền thì Thiên Bình rõ là không hài lòng. Cô và Duệ đã được Chương tặng mỗi người một đôi giày đẹp, giờ lại tặng ả kia nữa thật mà khó vui cho được.

-Lâm tiểu thư, tiểu thư đang nghĩ gì sao?

-Chi Lan, ngươi thấy chàng trai đó thế nào?

-Một… một người cao ráo và… và tuấn tú ạ.

-So với những tráng niên ở vùng này đúng là anh ta vượt trội nhưng không chỉ có vậy đâu. Một cô nhi sao lại có thể ăn nói sành sỏi đến vậy? Ấy là chưa kể anh ta nhẩm tính rất mau, ta còn chưa đặt bút mà anh ta đã nhẩm xong rồi.

-Chắc do công việc hàng ngày.

-Ngươi cho người tìm hiểu giúp ta, ta có hảo cảm với hắn. Tìm hiểu luôn con bé đi cùng vì sao lại có địch ý với ta, có phải nó có ý gì không.

-Vâng, thưa tiểu thư.

Trở vào phòng, Uyển Như ngồi ngắm mình trước gương đồng nhớ gương mặt chàng trai vừa gặp.

-“Anh ta hăm mốt, chỉ kém mình một tuổi, nếu thực có tài thì ta sẽ thu nhận.”

Nhưng ý định tuyển người của Uyển Như rất mau thôi sẽ tan thành mây khói.