Hai ngày sau...
Hứa Ngụy nhìn 3 chiếc vali to đùng nằm cạnh nhau mà lặng lẽ thở dài.
"Đã nói rồi, lần này tôi sẽ đi cùng chú. Đừng nghĩ đến chuyện bỏ tôi lại Thủ Đô." Diệp Khiêm hừ lạnh khoanh tay, điệu bộ xù lông ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đào hoa sắc lẹm cảnh cáo nhìn ông chú già đứng ở phía đối diện.
Gã bất đắc dĩ đỡ trán, quay sang hỏi Lục Huy.
"Còn cậu thì sao?"
"Diệp Khiêm ở đâu... tôi ở đó." Y thản nhiên nhấp một ngụm trà, bâng quơ đáp trả. 2)
"Em ấy làm càng cậu cũng làm càng theo." Hứa Ngụy trầm giọng khiển trách. Hàng mày kiếm gắt gao nhíu chặt lộ rõ nét ưu phiền. (4)
"Tôi không có làm càng."' Diệp Khiêm xụ mặt. "Tôi chỉ đang giải quyết ân oán của bản thân mình mà thôi."
"Tôi theo phe cậu ấy. Đồng hội đồng thuyền." Lục Huy cường ngạnh bồi thêm.
"Vé máy bay, hộ chiếu đều đã chuẩn bị xong cả rồi. Hứa Ngụy... lầ này để tôi hành động cùng chú đi." Cậu thiết tha nhìn gã, mí mắt phải cứ giật giật liên hồi.
Hứa Ngụy lặng thinh không đáp, gã bước đến cạnh giường, mở hộc tủ lấy ra hai viên haloperidol đưa cho Diệp Khiêm, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
"Em uống thuốc đi. Tinh thần của em phải ổn định trước đã."
Cậu nghi hoặc nhìn gã, chần chừ hồi lâu vẫn là nghe lời nuốt xuống hai viên thuốc an thần.
"Chú yên tâm...tôi..." Diệp Khiêm vỗ đầu, tầm mắt thoáng chốc mơ hồ mờ mịt. (2
"Chú...."
Hứa Ngụy vội vàng kéo người đem vào lòng ôm chặt.
"Thuốc...có vấn đề...."Cậu gắng gượng chống đỡ, bàn tay thon dài bấu chặt lấy vạt áo của đối phương, ác liệt truy vân. (1
"Ngoan...tôi không thể mang em theo được."
"Huy..." Cậu yếu ớt nhìn sang Lục Huy, mong muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, thế nhưng thân thể lại càng lúc càng tê dại rã rời.
"Diệp Khiêm...tôi muốn làm với em một giao dịch. Giao dịch này dùng mạng của tôi để đánh đổi. Đổi lấy lời thỉnh cầu cuối cùng và duy nhất. Xin em...xin em đừng quên tôi." Gã dịu dàng hôn lên trán cậu, cẩn thận bế người đặt lên giường. (8)
"Ngủ một giấc....ngày mai trời sẽ sáng." Gã cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang khép mắt ngủ say. Tham lam
vân vê từng đường nét hài hòa tinh xảo.
Giá mà thời gian có thể kéo dài thêm một chút, để gã gần cậu lâu thêm một chút...thì tốt biết bao nhiêu.
4 giờ 30 phút.
Hứa Ngụy chậm rãi xách vali xuống lầu, Lục Huy cũng rảo bước theo sau.
"Trở lại đi...Diệp Khiêm cần cậu."
"Đừng nói như trăn chối kiểu đó. Tôi sẽ sang Malay cùng chú." Y cương quyết ngắt lời, khướt từ mọi sự chối bỏ đuổi khéo của đối phương.
"Đây không phải cuộc chơi dành cho kẻ có tiền. Đây là cuộc chơi dành cho kẻ liều mạng." Gã thô bạo đóng lại cốp xe, đem hành lí của Lục Huy ném sang một góc.
"Chính vì vậy tôi càng phải đi theo. Bởi tôi biết nếu chú xảy ra chuyện, Diệp Khiêm sẽ đau lòng."
Động tác mở cửa xe của Hứa Ngụy nhất thời khựng lại, gã hít vào một hơi, sau đó thì cong môi câu lên một nét cười ảm đạm.
"Nếu cậu xảy ra chuyện...em ấy cũng sẽ đau lòng. " Đôi mắt phượng nhìn về phía đèn phòng chưa tắt, mang theo bao tâm tình xen lẫn suy tư.
"Tôi xuất thân từ trong quân đội, bấy lâu nay đã quen cảnh mưa máu gió tanh. Chuyến đi này có bao nhiêu hung hiểm tôi nắm rõ hơn cậu rất nhiều. Sang Malaysia là tay không tấc sắt tiến vào địa bàn của Tần Phi, 10 phần chết chỉ có 5 phần sống. Đó còn chưa kể đến lực lượng cảnh sát ở Kuala Lumpur. Tôi làm sao có thể để cậu theo tôi vào tử lộ."
"Thế chú định tự mình nộp mạng à?"
"Dựa vào thân thủ của tôi, tôi có thể nhanh nhẹn xoay sở. Lỡ có mệnh hệ gì thì một mạng vẫn tốt hơn hai."
"Ha..." Lục Huy tức đến mức cười gằn.
"Chú thật giỏi tính toán."
"Tôi biết cậu đối với Diệp Khiêm không đơn giản là tình cảm bạn bè lâu năm thân thiết. Bản chất của tôi vốn vĩ thô thiển ngu si, tôi chỉ có thể giúp em ấy xử lí những tên cặn bã đốn mạt kia, không thế cùng em ấy kề vai trên thương trường đấu trí. Lục Huy..tương lai của em ấy cần có cậu. Cậu không thể cùng tôi chơi ván cược hên xui."
"Thế thì chú không hiểu rõ con tim em ấy rồi." Y rũ mi che đi ánh lệ mờ hiện lên nơi vành mắt, bờ môi cười một cách đầy chua chát bi ai. (2)
"Em ấy là hoa hướng dương, luôn hướng về phía Mặt Trời xa xôi dịu vợi. Còn tôi thì cam tâm làm cỏ dại, lặng thầm mọc bên cạnh hướng dương."
"Hứa Ngụy.... Diệp Khiêm yêu chú, không yêu tôi." CC
Thân thể gã lung lay chấn động, đôi đồng tử co rút bàng hoàng chẳng dám tin. (
Giọt sương sớm lạnh lùng cắt ngang qua da thịt, phải mất một lúc lâu Hứa Ngụy mới định thần.
Bàn tay gã dừng lại trên nắm cửa ô tô, chần chừ mãi cho đến khi vầng dương ló dạng mới dứt khoát ấn vào.
"Tôi giao lại cả thế giới của tôi cho cậu."
"Lục Huy!.. nếu tôi không về được..hãy thay tôi chăm sóc tốt Diệp Khiêm." (3)
Chiếc Lamborghini lao đi khi sắc trời vừa rạng, lần này xa...cánh nhạn biệt mây hồng.