Hách Thanh Oản chờ từ sáng sớm đến trưa cũng không thấy người trong vương phủ tới, mà vượt khỏi dự liệu của nàng chính là hoàng đế cũng không phái bất kỳ ai đến thăm nàng.
Chỉ một đêm, nàng dường như không còn vinh sủng ngày xưa, hoàn toàn bị mọi người quên lãng trong sân viện hoang phế này.
Cơn đau nhói từng cơn trong lòng, tuy nàng không oán hận bất kỳ ai nhưng cuối cùng cũng không thể siêu phàm thoát tục đến mức hờ hững lạnh nhạt với mọi chuyện. Đặc biệt là hoàng nghĩa phụ yêu thương mình mười mấy năm cứ như vậy không quan tâm mình, làm sao nàng có thể nghĩ thông suốt trong nháy mắt?
“Cô nương, thuộc hạ đến đưa cơm trưa cho cô nương.” Không biết từ lúc nào Vô Tâm đã đứng cách nàng hai thước.
“Vô Tâm, ngươi có biết Tinh Nhi bị bọn họ an trí ở đâu không?” Nàng vừa đi thẳng vào trong phòng vừa hỏi.
Nếu không có ai đến, nàng tính sẽ đi đón Tinh Nhi về, bằng không để một mình nàng ấy trong tay mấy người này, nàng thực sự không an tâm.
“Hồi cô nương, Tĩnh vương đã sắp xếp cho Tinh Nhi cô nương trong sương phòng của chủ viện vương phủ.” Vô Tâm không chút do dự trả lời.
Hách Thanh Oản không hề thấy kinh ngạc với câu trả lời dứt khoát mà nhanh gọn của Vô Tâm, nói cho cùng chẳng qua là nàng tin tưởng người Dạ Nhiễm đưa tới, nhất định sẽ chăm sóc nàng và người nàng quan tâm như nhau.
“Vậy chút nữa dùng cơm xong, ngươi giúp ta đón Tinh Nhi quay lại đây đi!” Hách Thanh Oản không muốn phí phạm tâm ý Vô Tâm đưa cơm đến đây, tuy lòng nóng như lửa đốt cũng không yêu cầu nàng đi ngay.
Vô Tâm hơi chần chừ một chút mới trả lời: “Được.”
Trước khi tới chăm sóc Hách Thanh Oản, chủ nhân đã phân phó, Hách Thanh Oản chính là chủ nhân mới của nàng, nàng phải nghe lệnh nàng ấy giống như nghe lệnh hắn.
Vì vậy, lúc Hách Thanh Oản đưa ra yêu cầu nàng không tán đồng, nàng vẫn lĩnh mệnh.
Mà lúc này, Tĩnh vương không ở trong phủ, muốn đưa Tinh Nhi bình an trở về nơi này chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nhưng nhiệm vụ của nàng là răm rắp nghe lời, không có quyền nghi ngờ.
Hách Thanh Oản ngồi ở bên bàn, nhìn Vô Tâm lấy hai món ăn thanh đạm từ trong giỏ ra, lại còn muốn lấy ra tiếp, nàng vội vã lên tiếng ngăn cản, “Vô Tâm, vậy đủ rồi, còn lại đậy kỹ giúp ta, để lại cho Tinh Nhi!”
“Vâng.” Ánh mắt Vô Tâm lóe lên, động tác lấy đồ ăn dừng lại, đậy giỏ lại.
Hách Thanh Oản một lòng một dạ muốn ăn hết cháo để có thể đi đón Tinh Nhi, cũng không chú ý đến nữ tử giết người từ lúc mười tuổi bên cạnh này trong nháy mắt đó không khỏi hâm mộ sự may mắn của Tinh Nhi.
Mà cho dù là nàng hay Vô Tâm cũng không nghĩ tới cảnh tượng chứng kiến ngày hôm nay lại thảm khốc đến như vậy.