Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 51: Thối Rữa, Cảnh Tượng Thảm Thiết




Vô Tâm là người của Dạ Nhiễm, tự nhiên không tiện đi lại trong vương phủ, liền nấp ở một nơi bí mật bảo vệ nàng. Vì vậy theo như những người khác nhìn thấy thì vị vương phi mới này tự mình ra khỏi Tĩnh viện.

Vương phi không được sủng ái nhưng vẫn là chủ tử, những người làm như bọn họ đương nhiên không dám nhiều lời, nhưng lại không nhịn được ở sau lưng suy đoán to nhỏ về mối quan hệ của ba vị chủ tử.


Mà việc vương gia bắt vương phi dọn đến Tĩnh viện, đám hạ nhân bọn họ dường như không ai bất ngờ.

Không phải vì bên ngoài Tĩnh viện mọc đầy cỏ dại, mà vì chỗ đó là cấm địa của vương phủ.

Từng có người làm trái lệnh, tất cả không một ai may mắn tránh khỏi, lúc chưa qua khỏi cây cầu nhỏ kia đã chết rồi.

Từ đó, không còn ai dám đến gần chỗ đó, nhưng lại có đủ loại truyền thuyết liên quan đến chỗ đó.

Bởi vậy, lần này vương gia cho vương phi vào ở nơi nhìn như rách nát lại lầu cao sừng sững tràn đầy quỷ dị, căn bản không ai đoán được tâm tư của vương gia.

Nhưng căn cứ vào chuyện xảy ra trong vườn ngày hôm qua, đa số mọi người vẫn nghĩ rằng vị vương phi mới này thất sủng rồi nên mới bị đối đãi như vậy.

Trên đường đi, Hách Thanh Oản nghe thấy đủ loại suy đoán thì thầm kia, cũng chỉ cười trừ.

Đối với sự kỳ lạ của Tĩnh viện, nàng không phải chưa từng nghĩ đến, chỉ là không nghĩ thông suốt được, vì vậy cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn được bình an, chờ ba tháng sau sẽ cùng Tinh Nhi bình yên rời khỏi nơi này.


Nàng cười thoải mái, rất nhanh đã đến chủ viện vương phủ, chỉ là chưa kịp thương cảm vì chuyện đêm động phòng đã nghe thấy trong sương phòng truyền ra tiếng khóc nỉ non thê lương của nữ tử cùng tiếng thở gấp thô ráp đầy thối rữa của nam nhân….

Lòng nàng run lên, bước chân sững lại, sững sờ liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ kia, bỗng nhiên như phát điên chạy tới, muốn đẩy cửa vào, cửa lại đóng chặt không chút nhúc nhích.

Mà người bên trong nghe được tiếng động ngoài cửa, lập tức không kiên nhẫn hét to một tiếng, “Kẻ nào không có mắt, quấy rầy nhã hứng của lão tử.”

“Mở cửa, mở cửa ngay cho bản công chúa.” Hách Thanh Oản tức đến toàn thân run lên, dùng hết sức lực đẩy cửa phòng ra, mạnh đến mức khiến vết thương vừa mới kết vảy rách ra, máu nhuốm lấy váy áo, lại không cảm thấy đau chút nào.

Làm sao biết được lời nàng vừa dứt, bên trong cửa đã truyền đến tiếng gào thét không ngừng run rẩy của Tinh Nhi, “Công chúa, đừng vào, nô tỳ cầu xin người.”

Nàng không thể để công chúa nhìn thấy bộ dạng mình bây giờ, nàng sợ công chúa sẽ điên mất…