Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 52: Thành Ma, Đánh Gãy Hai Chân




Bàn tay đập cửa của Hách Thanh Oản cứng đờ, sau đó quay đầu run giọng hô to với sân viện trống trải, “Vô Tâm, phá cửa cho ta.”

Vô Tâm nhận được mệnh lệnh, đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức lách mình xuất hiện từ chỗ tối, một cước đá văng cánh cửa đóng chặt.


Còn không đợi nàng tránh ra, Hách Thanh Oản đã chen qua bên cạnh nàng, một chân bước vào phía trong cánh cửa, nhưng rốt cuộc lại không động đậy gì.

Ánh mắt Vô Tâm xuyên qua nàng, thấy rõ ràng trên nền đất trước giường gỗ, áo gai vải mộc của nam nhân và y phục thị nữ bị xé rách tán loạn trên nền đất.

Trên giường, một nữ tử búi tóc rối loạn đưa lưng về phía các nàng, thân thể quấn trong chăn không ngừng run rẩy, mà tấm chăn lộ ra trên giường đơn nhuộm một mảng máu lớn chói mắt.

Tình cảnh thảm thiết như vậy, không cần hỏi nhiều, sự thật đã ở ngay trước mắt.

Nam nhân trung niên đang ở trần, chân không đứng trên đất, lúng túng mặc quần vào, khắp người dầu bóng, mặt mũi hung tợn, thấy các nàng vừa phá cửa vào lập tức đề phòng hỏi: “Các ngươi là ai?”

Kỳ thật, vừa rồi không phải hắn không nghe thấy Hách Thanh Oản tự xưng là ‘công chúa’, chẳng qua là không từ bỏ ý định hỏi lại.

Hách Thanh Oản lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, gằn từng chữ, tàn độc nói: “Vô Tâm, tìm người thiến hắn, đánh gãy hai chân, lột sạch y phục, vứt ra đường.”


Nàng ở trong cung hai năm, sao lại chưa từng nghe qua phương pháp tra tấn người?

Chỉ là, tâm tính nàng thiện lương, chưa bao giờ nghĩ muốn hại người, thậm chí không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân sẽ truyền xuống một mệnh lệnh tàn độc như vậy.

Nàng nghĩ, nàng thật sự điên rồi…

Lần đầu tiên nàng hiểu rõ, cho dù người có lương thiện, cuối cùng cũng không thể vượt qua được ác ma nhiều lần bức bách.

Mà trong nháy mắt này, nàng quyết định sa đoạ thành ma, bảo vệ người nàng quan tâm, tàn nhẫn trả miếng lại những người ức hiếp bọn họ.

Nam nhân trung niên nghe xong lời này, tay kéo quần bị doạ đến run lên, quần vừa kéo lên lại rớt xuống.

Hắn cũng không đoái hoài đến lễ nghĩa liêm sĩ nữa rồi, bị dọa đến ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, “Công.. công chúa… đừng trách tiểu nhân… tiểu nhân đã đưa… đã đưa vàng ròng bạc trắng… cưới nàng về làm thê tử….”


Cho dù trong lòng hắn cảm thấy mình đã đưa tiền, rất có lý, nhưng vẫn sợ đến run lẩy bẩy, sợ thật sự bị thiến.