Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 53: Tinh Nhi, Ta Đến Chậm Rồi




Hách Thanh Oản phất tay với Vô Tâm, ra hiệu cho nàng dừng lại, chính mình đi vào trong cửa hai bước, yên lặng chờ nam nhân trung niên kia nói rõ hết sự tình.

Nhìn áo gai vải thô của nam nhân kia đã biết không phải người trong vương phủ, sao lại có gan đến vương phủ làm chuyện dâm tà này?



Người kia vừa thấy Vô Tâm dừng lại, vội vã bắt lấy cơ hội tự cứu mình: “Là Thích ma ma tìm tới tiểu nhân, nói trong vương phủ có nha hoàn phạm lỗi, có thể bán cho tiểu nhân làm vợ với một lượng bạc.”

“A.” Hách Thanh Oản cười lạnh, nén lửa giận hỏi ngược lại: “Nếu đã bán cho ngươi làm vợ, vì sao không đưa nàng trở về bái đường?”

Nàng hận không thể một đao giải quyết người trước mắt, nàng nhất định phải bắt được kẻ thủ ác đứng sau màn này.

“Tiểu nhân cũng muốn đưa về bái đường rồi động phòng, nhưng Thích ma ma nói, tính tình nha đầu này rất ương ngạnh, nếu không gạo nấu thành cơm trước, nàng ấy nhất định sẽ không gả cho tiểu nhân.” Hắn vốn tưởng rằng với địa vị của Thích ma ma trong vương phủ này, việc bà kêu hắn làm chắc chắn sẽ không sao.

Chỉ là, xem tình huống trước mắt, tuy hắn là kẻ thô lỗ cũng rõ ràng biết mình bị lợi dụng.

“Vô Tâm, tìm người thiến hắn, đánh gãy hai chân, lột sạch quần áo ném ra đường.” Sắc mặt Hách Thanh Oản lạnh lùng, một lần nữa đưa ra mệnh lệnh trước đó.



“Cô nương, việc này Vô Tâm có thể làm, không cần tìm người.” Vô Tâm đáp lời.

Hách Thanh Oản chau mày, liếc nhìn Vô Tâm, không nói tiếp, đi đến bên giường.

Tuy từ đầu đến cuối nàng không biết thân phận thật sự của Dạ Nhiễm, nhưng cũng có thể đoán được hắn đương nhiên không đơn giản như vậy.

Mà Vô Tâm, ngay từ lần đầu gặp đã biết nàng ấy cũng không phải nữ tử đơn giản.

Vì vậy, nàng cũng không ngăn cản Vô Tâm.

Nam nhân kia thấy vẫn không thể nào khiến Hách Thanh Oản thu hồi quyết định trước đó, mạnh mẽ đứng dậy, đang chuẩn bị xông về phía nàng liều mạng một lần. Vô Tâm rút ra cây roi dài bên người, quất tới trong nháy mắt, cuốn lấy phần eo phì nộn của hắn ném về sau, đập thẳng lên tường. Một tiếng ‘bịch’ vang thật lớn, hắn rơi thẳng xuống đất, thét lên.

Sau đó, không đợi nam nhân bò dậy, Vô Tâm đã một lần nữa vung roi quấn lấy hắn, trực tiếp quăng ra ngoài vườn, sau đó chính mình cũng ra ngoài, đóng cửa lại.



Hách Thanh Oản không muốn nghe thấy âm thanh phía sau lưng mình, đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, tay khẽ run đặt lên thân thể không ngừng run rẩy của Tinh Nhi.

Mặc dù nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lúc đối mặt với gương mặt sưng phù hằn sâu năm ngón tay tràn đầy nước mắt, trái tim nàng đau đến ngạt thở, cánh môi mấp máy vài lần mới miễn cưỡng bật ra tiếng: “Tinh Nhi… xin lỗi… ta đến chậm rồi.”