Tinh Nhi kiên cường, mặc dù dưới tình cảnh như vậy, nàng vẫn thu lại nước mắt, miễn cưỡng nhếch môi, ra vẻ tự nhiên nói: “Công chúa, người đừng buồn, không sao. Dù sao Tinh Nhi cũng không có ý gả đi, chỉ muốn hầu hạ công chúa cả đời.”
Chỉ là, nàng càng kiên cường, Hách Thanh Oản càng chua xót.
Bởi vậy, giọng nói của nàng càng thêm kiên định: “Không, Tinh Nhi phải gả, hơn nữa còn phải gả tốt hơn người khác.”
Có nữ tử nào lại không quan tâm đến sự trong sạch của mình? Nữ tử nào không muốn gả? Lời kia của Tinh Nhi chẳng qua là trấn an nàng, sao nàng lại không hiểu chứ?
Nhưng nàng cũng không phải vì an ủi Tinh Nhi mới thuận miệng nói vậy, mà là xem lời hứa này như lời hứa quan trọng nhất cuộc đời.
Nếu như không phải bởi vì nàng, sao Tinh Nhi lại gặp vận rủi như vậy?
Tinh Nhi là người thân của nàng, cũng là trách nhiệm của nàng, nàng quyết không thể khiến cả đời Tinh Nhi bị hủy đi như vậy.
“Tinh Nhi không gả…” Tinh Nhi rũ mắt xuống, nước mắt nhịn không được ào ào chảy ra.
Nàng đã không còn trong sạch, ai còn đồng ý cưới nàng?
“Tinh Nhi ngoan, có ta ở đây, không ai dám khi dễ em nữa.” Hách Thanh Oản kiềm chế nước mắt, không cho phép mình rơi một giọt.
Nếu như nàng không kiên cường, sao Tinh Nhi có thể sống tiếp?
“Công chúa…” Tinh Nhi nghẹn ngào thành tiếng, cảm động đến không nói nên lời.
Không phải nàng không đoán được, là vì hận Hách Thanh Oản nên Thích ma ma mới làm như vậy, chỉ là nàng vẫn không hận chủ tử của mình, chỉ coi như mệnh mình long đong.
Mà giờ phút này, lúc nàng một thân ô uế, chủ tử không rời bỏ nàng, nàng có phần cảm động.
“Tinh Nhi, ta thay y phục cho em, đưa em rời khỏi nơi này.” Hách Thanh Oản vừa nói liền muốn kéo chiếc chăn đang đắp trên người Tinh Nhi ra. Tinh Nhi co rúm lại, túm chặt lấy chăn, trong đôi mắt sưng to như quả đào tràn đầy hoảng sợ: “Đừng…”
Hách Thanh Oản giật mình, khẽ dừng giữa chừng, không biết phải làm sao.
Lúc này Tinh Nhi mới ý thức được sự kích động của mình, vội vã nuốt nước miếng, chậm rãi nói: “Công chúa, nô tỳ tự mặc là được rồi, người ở bên ngoài chờ nô tỳ đi!”
Hách Thanh Oản vô cùng thương tiếc liếc nhìn Tinh Nhi, ánh mắt cuối cùng rơi trên máu tươi thấm đầy trên giường, bàn tay trái xuôi bên người nắm chặt thành quyền, mặc cho móng tay ghim vào da thịt lại không mảy may thấy đau đớn.
Mà chần chờ một hồi sau, bàn tay phải đang ngưng giữa không trung của nàng nhanh chóng buông xuống, kéo chiếc chăn trên người Tinh Nhi ra.
Tinh Nhi không muốn khiến nàng lo lắng, sợ nàng đau lòng, nàng đều hiểu.
Chỉ là, có một số việc, các nàng nhất định phải đối mặt, giống như nàng phải biết trên người Tinh Nhi có bao nhiêu vết thương, nàng mới có thể chữa trị cho nàng ấy…
Nàng cho rằng, sau khi trải qua những biến cố thảm thiết liên tiếp này, đã không có gì không thể đối mặt rồi. Nhưng khi nhìn thấy thân thể huyết nhục mơ hồ của Tinh Nhi, trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy đất trời quay cuồng, không còn cách nào kìm nén, mặc cho nước mắt điên cuồng tuôn ra như bão tố…