Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 61: Chính Phi, Tuyệt Đối Không Nhân Nhượng




Vẫn còn không đợi Hách Thanh Oản từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, nam tử áo bào trắng đã thu hồi tầm mắt, xoay người bước nhanh rời đi.

Hách Thanh Oản thấy thế vội vàng đuổi theo, chắn ở trước mặt hắn.

“Công tử…” Nàng mới vừa mở miệng, hắn liền cười lạnh một tiếng, vô tình ngắt lời nàng, “Vương phi nương nương chẳng lẽ muốn ép buộc?”

Mặc dù Hách Thanh Oản rất khó hiểu với thái độ đột nhiên thay đổi của hắn nhưng cũng không để tâm được nhiều như vậy, chỉ muốn Tinh Nhi sớm được chữa trị, bớt chịu đau khổ.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đau xót, ánh mắt đầy nước, thật sâu chăm chú nhìn nam tử rõ ràng ôn nhuận lại lạnh lùng như băng trước mặt, quỳ xuống một cái bịch.

Nàng đoán không được vì sao hắn đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng nhìn hắn toàn thân áo dài vải trắng đơn giản, diện mạo đạm nhạt, lại không giống thân phận của Hoàng Phủ Diệp, giống như bằng hữu hơn.

Hoặc là nói, thân phận vương tôn quý tộc như vậy ở trên người siêu nhiên thoát tục như hắn bất quá là một loại vũ nhục.

Mà từ lúc nàng lần đầu tiên quay đầu nhìn về phía hắn liền ý thức được điểm ấy, nếu như không phải thế thì nàng cũng sẽ không yên tâm lôi kéo một nam tử xa lạ tới trị liệu cho Tinh Nhi.

Một khắc kia, nàng thậm chí cảm thấy được hắn là trích tiên trên trời phái xuống trợ giúp nàng.

“Công tử, Thanh Oản cầu xin người, mau cứu Tinh Nhi.” Nàng cố ý ngẩng đầu nhìn hắn, khiến cho nước mắt chảy ngược lại, không muốn dùng nước mắt để đánh cược.

Nhưng nàng không biết, kiên cường và ẩn nhẫn của nàng giờ phút này kích thích sợi dây lòng trong hắn, khiến hắn bối rối không biết nên đối mặt thế nào, chỉ có thể siết chặt thêm nắm tay vốn đã siết chặt bên người, ngoan độc quyết tâm vượt qua nàng bước nhanh rời đi.

Hắn cưỡng ép bản thân không được nghĩ đến bộ dáng nàng ngước nhìn hắn khi nãy, lại không biết bước chân càng chạy càng nhanh đã loạn rồi.

Hách Thanh Oản vẫn quỳ trên đất sững sờ nhìn phía trước đã không còn người, chậm rãi nâng ống tay áo hung hăng lau đi nước mắt, đứng lên, bước nhanh đi về phía Tĩnh viện.

Nàng thật khờ, nàng quỳ cầu xin thì có thể thế nào?

Trong vương phủ này đâu có ai nguyện ý giúp một người thê tử mới cưới đã thất sủng như nàng?

Nàng vốn tưởng rằng hắn nhìn như siêu phàm thoát tục sẽ khác với những người đó…

Nhưng chung quy hắn vẫn vô tình cự tuyệt nàng.

Nàng không hận hắn, không oán hắn, dù sao không ai bắt buộc phải giúp một ai cả.

Có điều thông qua sự vô tình cự tuyệt của hắn nàng càng thêm hiểu rõ tình cảnh của bản thân.

Nàng giống như cỏ dại mọc quanh Tĩnh viện, bị cách ly, tứ cố vô thân.

Vốn ngày như vậy nàng rất mong muốn, nhưng Thích ma ma làm tổn thương Tinh Nhi khiến nàng không cách nào nhẫn nhịn và lùi bước. Nàng nhất định phải báo thù cho Tinh Nhi….

Vì vậy, từ nay về sau, nàng sẽ không lại ngoan ngoãn làm thê tử bị ruồng bỏ của hắn. Nàng muốn cho mọi người biết, nàng mới đúng là nữ chủ tử ở vương phủ này, cho dù là ai cũng đừng mong mảy may làm tổn thương nàng và Tinh Nhi…