Lúc Hách Thanh Oản trở lại Tĩnh viện, Vô Tâm đã sắp xếp cho Tinh Nhi ở gian kề bên, đang chuẩn bị giúp nàng rửa sạch miệng vết thương trên người.
Sao biết Tinh Nhi lại nắm chặt y phục không chịu để cho nàng động.
Hách Thanh Oản thấy thế đau lòng hít sâu một hơi, nói với Vô Tâm: “Vô Tâm, cô ra ngoài đun chút nước ấm mang tới đi, ta giúp em ấy tẩy rửa.”
“Cô nương…” Vô Tâm còn chưa nói hết, Tinh Nhi đã run giọng cướp lời trước: “Không, công chúa, thân thể nô tỳ bẩn thỉu, nô tỳ…”
“Im ngay.” Hách Thanh Oản lạnh lùng quát cắt ngang lời nàng, thân thể run rẩy không ngừng chậm rãi ngồi xổm xuống bên giường, khẽ xoa gương mặt sưng đỏ đầy máu của nàng. “Tinh Nhi, sau này không cần nói lời như thế nữa, em không bẩn chút nào.”
“Công chúa…” Tinh Nhi cắn chặt môi, vẫn không thể kiềm chế được nước mắt không ngừng trào lên.
Nàng biết, gặp phải chuyện như vậy, trong lòng công chúa tất nhiên còn khó chịu hơn so với nàng.
Bởi vậy, nàng vẫn luôn tự nói với bản thân, phải kiên cường, nhất định không thể lại xát muối lên miệng vết thương của công chúa.
Thế nhưng giờ khắc này, sự quan tâm của công chúa quá ấm áp, khiến cho nàng không thể nào nhịn được đau đớn nơi đáy lòng mà nghẹn ngào.
“Được rồi Tinh Nhi, muốn khóc thì khóc đi!” Nàng an ủi Tinh Nhi đang nức nở, giọng nàng trầm trầm an ủi nàng ấy, sau đó âm thầm kiên định lập một lời thề trong lòng.
Mãi đến khi Vô Tâm đun nước ấm trở về, Tinh Nhi mới không nghẹn ngào nữa, đã khôi phục bình tĩnh trên mặt.
Nhưng ai cũng biết, vết thương như vậy sợ là cả đời không cách nào khép lại…
Tinh Nhi không tiếp tục ngăn cản Vô Tâm tới gần, cực kỳ an tĩnh tùy ý hai người Hách Thanh Oản và Vô Tâm giúp nàng tẩy rửa thân thể máu thịt be bét, trước sau không kêu đau tiếng nào.
Đến khi tẩy rửa hạ thân nàng, Tinh Nhi luôn như con búp bê không có sinh mệnh đột nhiên co rúm thân thể lại.
“Vô Tâm, để ta.” Hách Thanh Oản ngăn động tác Vô Tâm lại, vừa tính đích thân đi giúp Tinh Nhi lau thì cổ tay lại đột nhiên bị bóp chặt.
“Công chúa, không cần, bẩn…” Tinh Nhi liều mạng lắc đầu, nắm chặt cổ tay Hách Thanh Oản không chịu buông ra.
Thân phận công chúa tôn quý, có thể nào đụng tới nơi ô uế như thế?
Hách Thanh Oản không vùng vẫy, ánh mắt bình tĩnh khóa chặt Tinh Nhi, giọng nói nghiêm khắc trước nay chưa có: “Tinh Nhi, ta nói một lần cuối cùng, em không bẩn, em ở trong lòng ta thánh khiết hơn bất kỳ người nào trong vương phủ này. Mà nỗi khổ em chịu hôm nay, ngày khác ta chắc chắn khiến bọn họ phải trả gấp trăm lần.”
Tinh Nhi bị chủ tử như thế làm kinh sợ, tay mềm khẽ run, chần chờ chớp mắt, chậm rãi buông lỏng cổ tay nàng ra.
Mà sau chuyện này, chủ tử của nàng quả thực nói được thì làm được, nhưng từ ấy đi lên một con đường không có lối về…