Khuôn mặt tuấn tú lạnh tanh, Hoàng Phủ Diệp không nói một câu, yên tĩnh nhìn nàng đang xúc động giống như nhìn một vở kịch vui không liên quan tới mình.
Dưới ánh mắt coi thường của hắn, lòng nàng càng ngày càng lạnh, sau cùng thế nhưng không cách nào tiếp tục giằng co cùng hắn. Hóa ra, việc đả thương người nhất trên đời này không phải ‘tuyệt tình’, mà là cho dù ngươi làm cái gì, phản ứng hắn cho thủy chung là coi thường.
Bởi vì trong lòng hắn không có ngươi, cho nên cho dù ngươi hận hắn, oán hắn, hay là trả thù, với hắn mà nói đại khái chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.
Nước mắt đong đầy trong mắt nhưng nàng vẫn cười, nhẹ nhàng nói ra từng chữ: “Hoàng Phủ Diệp, ta hận huynh.”
Nàng từng cho rằng tình yêu của nàng đã khắc cốt.
Vì vậy, cả đời này, mặc kệ hắn làm gì, nàng đều sẽ không hận, chỉ biết yên lặng chúc phúc.
Nhưng hóa ra, yêu hận đều không do người, nàng cuối cùng không cách nào thoải mái cùng hắn đường ai nấy đi, buông tay lẫn nhau.
Nàng dùng hết sức lực toàn thân mới nâng bước chân cứng đờ lên được, lúc thật vất vả mới thành công đi ngang người hắn lại bị hắn đột nhiên nắm chặt cánh tay.
Nàng không giãy dụa mà chậm rãi dời mắt về phía bàn tay to nắm lấy cánh tay nàng, biểu tình ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Bàn tay hắn rõ ràng cứng đờ, chậm rãi buông ra, trả tự do cho nàng.
Ha ha, nàng chỉ cảm thấy lòng trống không, cho dù là hận thù dày đặc cũng không cách nào lấp đầy được.
Nàng rưng rưng nhẹ cười, tiếp tục bước chân cứng ngắc dưới chân, kéo dài bóng lưng bọn họ, càng cách càng xa.
Nàng cho rằng cục diện như vậy đã đủ để khiến nàng hận thấu xướng, lại không nghĩ tới giọng nói rét lạnh của hắn vào lúc nàng sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa kia liền vô tình vang lên.
“Hách Thanh Oản, lần này coi như bổn vương nợ nàng, nhưng nếu nàng lại động tới Thích ma ma, bổn vương tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Hắn không xoay người, bóng lưng cao lớn dưới ánh trời chiều có vẻ cực kỳ lạnh bạc và cô đơn.
“Vọng tưởng.” Thân thể nàng run lên, cơ hồ cắn răng phun ra hai chữ, liền bước ra khỏi cửa, chưa từng xoay người liếc hắn một cái.
Nếu như nàng chịu xoay người nhìn hắn, đại khái sẽ không bỏ qua, hắn gắt gao nắm chặt tay, bóng lưng run rẩy kiềm nén.
Có lẽ, đây cũng là số mệnh của bọn họ, lần lượt gặp nhau lại không ngừng bỏ lỡ…