Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyến Chi Lưu Niên

Chương 7




Chương 7

Xuyến Chi Lưu Niên - Chương 7

"Nó đúng không phải thân sinh ruột thịt của ta, là ta trên đường chu du gặp phải rồi nhận thành cháu gái"

Vũ Kỳ khẳng khái mà thừa nhận, hắn lúc này đầu hơi ngửa lên đôi mắt mấy phần mê man như đang nhớ lại rồi chậm rãi mà nói "Trên đường chu du ta vô tình bắt gặp lấy con bé sau đó liền đem nó thành cháu mình mà chăm sóc, lúc đó cũng đã trôi qua sáu năm rồi"

Vừa kể trong mắt lão vừa tràn ngập sự vỗ về, nhìn ông lúc này không khác là bao những người ông người bà đầy tình thương đối với đứa cháu ngoại của mình, nhưng cho dù lão có nói như thế nào, sau liền không ngừng luyên thuyên về cháu mình như đang khoe đứa cháu ngoại của mình cho bà con hàng xóm nghe vậy.

Nhưng có cho dù lão đề cao cháu gái mình bao nhiêu đi chăng nữa thì hình như trọng tâm của câu chuyện hiện giờ mãi cũng không thể thay đổi được, Nguyệt Dạ cùng Viên Tâm đều là có cùng suy nghĩ nhưng vì lễ phép nên không thể đứng lên nói ra được. Mà hiện giờ, vị bệ hạ đáng kính đang lặng yên nghe thầy mình không ngừng kể về người cháu của lão, dù cho ngoài mặt không biểu hiện gì song ngài thân là vương một nước sao có thể làm ngơ được, tránh người thầy mình dài dòng thêm bệ hạ liền trực tiếp hỏi thẳng

"Ồ! Vậy bây giờ đứa cháu yêu quý của thầy đâu rồi ạ?"

Một câu nói phát ra từ đức vua tựa như đại diện tiếng lòng đầy nghi hoặc của mọi người trong căn phòng này, đúng vậy, trọng tâm của cái vấn đề này, Vũ Kỳ Phong Hý đại pháp sư bảo ổng đến là để dẫn cháu gái mình đến để làm quen bạn mới nhưng bây giờ mãi vẫn không thấy mặt nhỏ đâu cả? Rồi, vậy nhân vật chính biến đi đâu rồi?

Nhưng câu trả lời họ được nhận lại chỉ bốn từ "Ta cũng không biết" một cách thản nhiên từ Vũ Kỳ, lúc này bệ hạ mặt không khỏi đen lại, nhưng có vẻ như vị đại pháp sư danh tiếng cao ngất kia lại chẳng quan tâm đến lúc này người học trò mình có biểu cảm thế nào, lão điềm nhiên tiếp tục nói tựa như đổ dầu vào lửa thêm vậy.

"Vừa đến trước cổng ta đã phải dừng lại để thực hiện việc kiểm tra thân phận, nhân thời cơ ta đang chú tâm vào chuyện khác con bé liền chớp nhoáng biến mất, trốn đi đâu luôn không biết, đúng là ở tuổi này nghịch ngợm quá nhỉ? Nhưng cũng đừng lo, tuy rằng bản tính của nó có chút khiến người khác lo lắng song vẫn là một nữ hài thông minh"

"Hả?" Bệ hạ vừa nghe xong liền không khỏi nhíu mày lại, người lấy tay xoa xoa lấy thái dương mình dường như đang cố bình tĩnh lại, đúc kết lại câu chuyện Vũ Kỳ khi đi du ngoạn khắp nơi không biết từ đâu nhận nuôi một cô cháu gái, vì sợ cháu mình cô đơn vì vậy quyết định quay trở lại quê hương tìm kiếm bạn bè cho cô, vì bệ hạ từng là lão học trò cưng như đương thời có một cái hài tử vì vậy liền đưa đến hoàng cung xem liệu có thể hay không xong tại ngay cổng khi đang được lính gác kiểm tra, đứa cháu nhân cơ hội đó mà lẻn trốn đi chẳng biết hiện giờ đang ở đâu.

"Thưa thầy, học trò có chút nghi ngờ rằng đứa trẻ đó thật sự là cháu ruột của người rồi a, cái tính thích đi đâu đó mặc kệ mọi thứ y hệt thầy đó. Xin nhắc lại đây là hoàng cung đó! Thầy bây giờ nói một đứa trẻ đang lông nhông bên trong hoàng cung, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị tưởng lầm là đột nhập trái phép đó!" Đức vua Thiên Vạn quát lớn vào mặt lão sư trước kia của mình.

Nhưng trước thái độ gay gắt của người học trò năm xưa, Vũ Kỳ mặt vẫn bơ phờ, lão đưa tay cầm lấy tách trà uống xuống giống như chẳng có gì lớn lao cần để tâm lắm, nuốt xuống ngụm trà xong ông liền thản nhiên đáp lại Vô Nhận

"Ầy... Ngươi đừng lo quá nhiều như vậy, đứa nhỏ này tuy là tính cách có phần tùy hứng nhưng vẫn là hiểu có những thứ không nên phạm phải, ta đoán bay giờ nó đang ở hoa viên đi, ngươi chỉ cần kêu người đến đó chắc chắn là sẽ tìm thấy. A! Phải rồi! Ngươi nhờ hài tử của người cùng với đứa bé hầu cận bên cạnh đi tìm cháu gái ta đi, tìm xong cả ba liền làm quen luôn, một tiễn trúng hai con nhạn"

Bỗng nhiên bị nhắc đến Nguyệt Dạ cũng không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng trong đầu cậu liền xuất hiện một câu hỏi, trong đầu nghĩ gì liền nói ra "Ta có thể giúp ngài là niềm vinh dự nhưng sao ngài có thể biết chắc rằng cháu gái mình, Vũ Linh, hiện đang ở hoa viên được? Nàng ta mới đến hoàng cung không thể nắm rõ đường đi nước bước nơi đây sao có thể chắc chắc là đang ở hoa viên"

Lão giả đại pháp sư đối diện hắn chỉ cười lên và từ tốn trả lời "Cái này là ta chắc chắn, con bé sở thích chính là mấy nơi kiểu vậy và đừng quên, tuy rằng Vũ Linh chỉ là cháu gái của ta trên danh nghĩa song tài năng ma pháp của nó có khí còn hơn ta một bậc, nhất là hệ phong, chỉ cần là nơi có gió còn bé đều có thể đến và đi tựa như một cơn gió tự do vậy."

"Vậy vì sao phải là hoa viên?" Viên Tâm lúc này lên tiếng, Vũ Kỳ cũng không để họ đợi lâu, rất nhanh liền đáp lại"Con gái, ai mà chả thích hoa chứ. Lại nói nơi đấy có không khí tự nhiên nhất thì chỉ có hoa viên mà thôi, Vũ Linh, đứa bé này rất thích mấy nơi như vậy"

"Vậy chúng tôi sẽ tới đó xem sao, xin phép ngài thưa đức vua" Nguyệt Dạ quyết định mà rời đi, hắn cúi người chào tạm biệt đức vua cùng với Vũ Kỳ xong rất nhanh liền ra khỏi thư phòng phụ hoàng mình, Viên Tâm cũng không ở lại lâu liền theo sau Nguyệt Dạ mà rời đi hướng đến hoa viên.

Hai người trẻ tuổi đã đi mất, bấy giờ trong căn phòng chỉ còn lại một vị quân chủ Thiên Vạn Vô Nhận cùng một lão pháp sư già Phong Hý - Vũ Kỳ, ngay khi Nguyệt Dạ đã rời khỏi thư phòng vị đức vua đáng kính với thân phận đứng trên vạn người trong lòng không khỏi hiện lên một tia u sầu giống như khi hắn hài tử vừa đặt chân vào thư phòng vậy, là cha con nhưng khoảng cách giữa cả hai dường như là người lạ vậy, không thể nào mà nhìn ra được chút tình cảm gia đình nào.

Ngay cả một người ngoài như Vũ Kỳ cũng liền có thể nhìn ra, lão khẽ thở dài thay cho học trò mình trong đầu không khỏi tiếc thay "Đứa trẻ này vẫn là không thoát được ám ảnh a".

Có vẻ như đã lấy lại tinh thần Vô Nhận liền lấy tay vẫy một cái, cánh cửa thư phòng mới hồi nào đang mở giờ đây đã đóng chặt, ngài bấy giờ ánh mắt sắc bén xoi sét người lão sư đang ngồi trên ghế bên cạnh mình, quân vương chi khí toát lên từ ngoài lẫn trong ngôn từ giọng nói của ngài "Nổi tiếng khác người Phong Hý giờ đây muốn vào cung lại đi đường thông thường, để lính gác kiểm tra? Nói ra buồn cười bao nhiêu, vậy có thể cho cho người học trò của thầy biết mục đích đến đây của thầy là gì được không? Lão sư"

Dáng vẻ của một quân vương hiện giờ liền hiện ra, khí tức nặng nề từ bệ hạ phát ra tràn ngập cả thư phòng, nếu là người khác ở đây tại lúc này mà có khi ngay cả duy trì nhịp thở để có thể giữ được hơi cũng khó đi, cảm giác như có thanh kiếm kề ngay sát cổ mình sẵn sàng tùy thời mà cắt phăng đi cái đầu của ngươi vậy.

Đổi lại là người thường có khi đã bị ép ngạt không thể thở nổi rồi nhưng đây Vũ Kỳ danh xưng là Phong Hý, một đại pháp sư cấp 8 được cả đại lục công nhận nào có chuyện ông ta không thể đối diện được khí áp từ đức vua, lại nói còn là hắn học trò năm xưa từng dạy dỗ, lão nhẹ nhếch miệng thản nhiên như không hề có chuyện gì mà nói "Tinh mắt đấy, à không, nếu như không nhìn ra thì chắc em không phải là Vô Nhận mà ta biết rồi, thưa bệ hạ"

Lần đầu tiên hai từ "Bệ hạ" phát ra từ miệng Vũ Kỳ, hiển nhiên cho thấy sự việc mà lão muốn đề cập mang tính rất hệ trọng đến nỗi phải bàn trực tiếp với đức vua Thiên Vạn Vô Nhận bấy giờ, hiển nhiên đức vua cũng nhìn ra được điểm này.

Chẳng bao giờ một cơn gió lại để ý mấy chuyện chính trị hay mấy thứ liên quan vì những thứ đó bó buộc quá nhiều đối với một cơn gió, nhưng hôm nay cơn gió ấy bỗng nhiên lại muốn đề cập đến một chuyện đến mức phải trực tiếp báo với hắn, tức đức vua, rốt cuộc chuyện này hệ trọng đến mức nào đây? Thật khó để tưởng tượng được mà.