Chương 8
Xuyến Chi Lưu Niên - chương 8
Bấy giờ đã rời đi một khoảng, Viên Tâm lúc này dù chân di chuyền nhưng trong đầu không khỏi mãi suy nghĩ về vị Phong Hý lừng danh, lần đầu gặp rỡ một trong hai vị pháp sư mạnh nhất đại lục khiến hắn ấn tượng rất sâu cũng như không ngừng so sánh bên ngoài người đời truyền tai nhau về các câu truyện của Phong Hý vị đại pháp sư này
"Phong Hý đại pháp sư? Tôi có nghe qua rất nhiều kể về chiến công cũng như sức mạnh của ông ấy, nhưng sau khi gặp mặt trực tiếp vì sao lại không thể thấy chút nào phong thái một đại pháp sư cấp 8 hùng mạnh nhỉ? À không, có khi là còn chẳng giống một cái pháp sư thuần túy nữa" Viên Tâm không ngừng chia sẻ những thắc mắc của bản thân cho Nguyệt Dạ nghe về đại pháp sư của đế quốc.
Nghe xong những khúc mắc từ người phụ tá bên cạnh mình, Nguyệt Dạ trên đường bỗng dừng lại, đôi ngươi hổ phách đầy tĩnh lặng nhìn thẳng vào Viên Tâm, giọng băng lãnh mà giải thích:
"Từ trong quá khứ, Vũ Kỳ khi còn chưa đạt tới danh hiệu đại pháp sư thì tính tình đã quái gỡ sẵn rồi, điều này ai cũng rõ, mọi hành động của ông ấy không theo một nguyên tắc nào cả, tùy hứng vô cùng, tựa như thuộc tính ma pháp mà lão sử dụng vậy. Một cơn gió không thể bị bất kì thứ gì trói buộc cũng chẳng sợ điều gì có thể làm khó được bản thân, nếu như không phải vì lý do này ông ấy đã không được mọi người cho phong cho cái danh là tiếng cười của gió - Phong Hý rồi. Tốt nhất là đừng suy đoán quá nhiều, chỉ tổ đau đầu hơn thôi"
Nói xong hắn liền xoay người bỏ đi, để mặc Viên Tâm bây giờ vẫn còn có chút hơi mơ hồ ngây ngẩn lại phía sau mình mà tiếp tục hướng thẳng về hoa viên, hắn dù sao vẫn không quên nhiệm vụ chính của bản thân lúc này đâu. Dù cho bản thân không hề có cái gì chút tò mò về đại pháp sư Vũ Kỳ - Phong Hý kia nhưng hắn lại đặc biệt để tâm đến cô cháu gái bí ẩn này của lão a, cho đến bây giờ vẫn chưa có chút thông báo nào có người kì lạ trong cung điện từ lính canh, điều này cho thấy bản thân cô cháu gái của Vũ Kỳ rất có thực lực.
An toàn của hoàng tộc chính là nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu, vì vậy nơi ở của hoàng thất, nói cách khác chính là toàn bộ cung điện đều được canh gác vô cùng cẩn mật, là nhiệm vụ được đặt lên hàng đầu để bảo vệ lấy hoàng gia bên trong, chính vì thế mà các cuộc tuyển chọn cho vị trí lính canh bên trong cùn điện đều được lựa chọn hết sức kĩ lưỡng, có thể qua mặt cũng như không để một ai phát hiện hay để lại một chút dấu vết nghi ngờ nào.
Điều này cho thấy người cháu gái của Vũ Kỳ đại pháp sư là một người rất có biệt tài đi, tuy rằng cái tài này lại được sử dụng theo một cách chẳng ai ngờ tới...
Qua một hồi cũng đã tới trước lối vào của hoa viên, đây là nơi mà các hoàng thân hay lui tới để nghỉ ngơi vì vậy cũng không qua bất ngờ khi ngay trước lối vào cũng có lính gác canh chờ ở đây, ngay khi hai mắt vừa thấy Nguyệt Dạ lính canh hai bên lối vào liền rất nhanh chóng mà cúi người hành lễ "Kính chào người, thưa thái tử điện hạ. Chúc người một ngày tốt lạnh ạ"
Nguyệt Dạ đối với hai người lên tiếng coi như đáp lễ xong liền đối với cả hai mà hỏi lấy một câu "Các ngươi ở đây có bắt gặp người lạ nào đi vào hoa viên hay không?"
"Thưa điện hạ, chúng thần không thấy, đến bây giờ trừ người chăm sóc hoa viên ra còn lại đều không có ai ra vào hết" Người lính canh tư thế nghiêm chỉnh cẩn thận trả lời nghi vấn của Nguyệt Dạ, Nguyệt Dạ gật đầu đã hiểu xong liền trực tiếp vào hoa viên.
Viên Tâm lúc này theo sát lấy hắn, trên mặt vẫn còn hoài nghi "Thiệt sự sẽ ở đây sao? Dù sao cũng chỉ là qua lời nói của Phong Hý" vừa nói y cũng vừa quay đầu mà nhìn xung quanh tìm kiếm, giống như lời hắn nói, Nguyệt Dạ với Viên Tâm cũng chỉ là theo lời của Vũ Kỳ nên mới đến đây tìm xem, không có gì chứng thực khả năng có thể tìm được người cháu tên là Vũ Linh của lão thực sự có ở đây hay không cả. Vì vậy Lữ Viên Tâm vẫn không quá mấy tin tưởng xác xuất tìm thấy người tên Vũ Linh này, trên mày không khỏi nhíu lại.
Lập tức hắn liền quay đầu sang hướng Nguyệt Dạ nói "Điện hạ, chúng ta không thể nào hoàn toàn tin được lời của Phong Hý chắc chắn đúng hay không nữa, vì vậy việc kiếm ngườ có khi sẽ phải mở rộng phạm vi, mà đây công việc này nên để cho chúng hầu như tôi làm, không nên phí sức điện hạ"
Viên Tâm suy nghĩ xong liền đề nghị một mình bản thân hắn đi tìm Vũ Linh kia trong hoa viên, những việc không rõ cũng như tốn sức như này vẫn nên để cho người hầu như hắn mà làm đi, không nên để cho thái tử cao quý như Nguyệt Dạ phải phí sức của mình.
Nguyệt Dạ ngay khi nghe xong Viên Tâm lời đề nghị liền là lắc đầu, điềm đạm đáp lại "Không thể, như ngươi nói đúng là chúng ta không nắm chắc cháu gái của Phong Hý, người tên Vũ Linh kia có thật sự ở đây hay không, mà hoa viên hoàng cung phạm vi cung khá lớn, một mình ngươi đi tìm khẳng định sẽ rất tốn thời gian"
"Nếu thế thì tôi sẽ gọi những người hầu quanh đây tìm chung" Viên Tâm nhanh chóng nói.
Lại lần nữa Nguyệt Dạ lại lắc đầu "Có thể nhưng khả năng không cao, đừng quên nàng ta thành công trốn đến bây giờ mà không để lại một chút báo động nào, nếu như thật sự theo lời Phong Hý cho dù có nhiều người cùng tìm nàng khả năng tìm thấy cũng khó"
Nguyệt Dạ bản thân hắn rất rõ ràng, hắn đã nghĩ kĩ về vấn đề này từ trước rồi, thân là thái tử, người thừa kế duy nhất của Thiên Vạn, với thân phận như thế hắn không cần phải tự tay nhúng thân vào việc tìm kiếm chi cho mệt, cứ sai người khác là ổn thỏa.
Nhưng có một điều cần phải chú ý, là hắn lại bị chính Phong Hý chỉ đích danh đi tìm, nếu là bình thường một cái pháp sư hắn cũng không cần phải hạ người xuống mà làm theo, nhưng đây lại là yêu cầu đến từ người pháp sư cấp 8 duy nhất của vương quốc, Nguyệt Dạ không thể nào từ chối được, nếu như làm cho Phong Hý không hài lòng tương lai hắn khó mà yên được, nếu không phải vì vậy hắn cũng chẳng cần phải tự thân mà vận động a.
Với cả lúc đó còn có sự chứng kiến của phụ hoàng hắn nữa, không thể bỏ mặc chuyện này giao cho người khác được. Thật phiền phức mà, Nguyệt Dạ thầm thở dài.
"Được rồi, ta sẽ vào sâu trong hoa viên tìm trước, ngươi đi gọi thêm người vào giúp đỡ đi." Ra lệnh ngắn gọn rồi liền biến mất, Viên Tâm cũng không đứng yên liền theo lệnh của Nguyệt Dạ mà tìm thêm người giúp.
...
Xác suất tìm thấy gần như là con số không, Nguyệt Dạ ở trong hoa viên mà nói, hắn trầm ngâm suy nghĩ về khả năng có thể nào tìm ra người tên Vũ Linh kia được hay không, nếu theo đúng lời đại pháp sư nói thì nàng ta có lẽ sẽ ở đây nhưng đó từ lúc đó cho đến bây giờ cũng đã trôi qua một khoảng khá lâu rồi, hắn cũng đã quanh quẩn trong hoa viên cũng một hồi rồi, nhìn thì rộng nhưng hoa viên cũng chỉ là một phạm vị nhất định mà thôi, nên cũng khá dễ dàng, dù sao hắn cũng rất quen thuộc nơi đây.
Biết gần như hết tất cả những nơi có thể dễ ẩn nấp hay những chỗ khuất bóng trong hoa viên nhưng dù đã thử đến những chỗ đó hắn vẫn không thể nhìn thấy được bất kì cái gì dù chỉ là một sợi tóc của cái người tên là Vũ Linh.
Cho dù hiện tại bản thân đang dùng phép cường hóa vẫn chẳng thể tìm ra được.
Phép cường hóa một phép cơ bản trong việc sử dụng ma pháp, một ma pháp đơn giản mà ngay cả những người không có đủ lượng mana tiêu chuẩn để trở thành pháp sư đều có thể sử dụng được, đặc biệt là trong q·uân đ·ội vì yêu cầu phát động đơn giản chỉ là dồn mana vào bộ phận cần cường hóa thôi. Ví dụ như vào chân thì sẽ tăng tốc độ di chuyển của người sử dụng hay là vào nắm đấm sẽ tăng lực sát thương vật lý. Mà ở đây Nguyệt Dạ hắn sử dụng cường hóa lên thị giác của bản thân cũng như thính giác nhưng cũng đều không thể nhận ra được Vũ Linh nơi nào.
Chẳng biết là do cô cháu gái của Phong Hý đã di chuyển đến nơi khác hay là do tài năng ẩn giấu bản thân quá tốt đây, có chút muốn bỏ cuộc rồi, Nguyệt Dạ hai mày khẽ nhăn lại. Phía bên Viên Tâm cũng chẳng có thu thập gì thậm chí đã thử tìm nơi khác cũng không tìm ra được, thôi thì về lại thư phòng của phụ hoàng rồi báo lại vậy, dù sao yêu cầu không phải nhất định phải tìm được.
Với suy nghĩ như vậy Nguyệt Dạ liền từ bỏ việc đi tìm người được gọi là cháu gái của Vũ Kỳ, hướng tới lối ra mà đi nhưng giữa chừng đột nhiên dừng lại, đôi hổ phách luôn nhuốm màu tràm không bao giờ lộ ra sự lay động nào bỗng nhiên lại hiện lên một tia hoài niệm.
Phản chiếu trong đôi mắt luôn lạnh lẽo đó một cái vòm được tạo nên bằng đằng thảo, bên trong có một chiếc bàn nhỏ đặt ngay trung tâm với biểu tượng là một cây hoa diên vĩ, quốc hoa cũng như có cả hình vẽ một chiếc hạc quốc huy của Thiên Vạn.
Màu trắng tinh khiết cùng sắc tím cao quý, nhưng dù cho có là tinh khiết đến đâu rồi cũng sẽ có ngày phải bị vấy bẩn, dù cho diên vĩ sắc tím đẹp đẽ tới đâu cũng sẽ héo mòn, đây chính là quy luật không thể chối cãi của thế giới này.
...Là thứ ta mãi chẳng thể thay đổi được, là thứ khiến ta mãi mãi nhớ về cái ngày đó, cái khoảng khắc đó, chẳng thể làm được điều gì...
"Tỉnh lại đi, nếu cứ thế cậu sẽ mãi chìm sâu trong biển hồi ức đấy"