Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 31






Tôi xoa xoa cằm, tin tức này quả thật quá sức chấn động với một đọc giả lâu năm là tôi, nhưng tính ra thì nó cũng đã giải thích được rất nhiều điều.

Thứ nhất, tuy rằng Hạ Thanh đã gây ra rất nhiều chuyện bất lợi cho Mạc Lăng, thế nhưng thật ra chưa một lần nào Mạc Lăng tỏ vẻ trách móc hay căm ghét, ngược lại còn có vẻ đau lòng, ba lần bảy lượt muốn tìm cách giúp Hạ Thanh quay đầu.

Thứ hai, lúc Hạ Thanh chết, tuy rằng có thể xem như là một cái chết nhẹ tựa lông hồng, không đau đớn cũng không ồn ào, thế nhưng Mạc Lăng vậy mà lại đau buồn mất mấy ngày. Đọc giả tuy rằng cực kỳ khó chịu với tình tiết này, cũng đồng loạt tràn vào trang cá nhân của tác giả la ó các kiểu, nhưng tác giả vẫn giữ nguyên phương châm "im lặng là vàng", một câu cũng không chịu giải thích, các tình tiết phía sau cũng không hề đề cập lại về vấn đề này, làm cho các độc giả bất mãn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Tôi ngồi chống cằm trầm tư một hồi. Trong lúc đó Mạc Lăng vẫn im lặng mỉm cười chăm chú nhìn tôi, trong ánh mắt là sự yêu thương chiều chuộng đến sắp tràn cả ra ngoài, khiến tôi nhịn không được mà rùng mình.

Tôi nhích nhích mông về phía Cảnh Mặc, hắng giọng một cái đầy ngượng ngùng rồi nói: "Mấy cái chị nói tôi không nhớ đâu! Mấy ngày trước trong lúc chạy trốn tôi bị va đập vào đầu, bây giờ có mấy chuyện nhớ không rõ nữa!"

Tôi định bịa chuyện để cho qua, cũng không biết Mạc Lăng sẽ tin được mấy phần.

Ấy vậy mà dường như chị ta tin thật, đôi mắt từ đong đầy yêu thương chuyển sang man mác buồn.

Mạc Lăng nhìn chăm chú vào mắt tôi, tôi đảo mắt né tránh. Chị ta hít một hơi thật sâu rồi thở dài, sau đó buồn buồn nói: "Là vậy sao?"

Mạc Lăng cúi đầu mím môi im lặng thật lâu, sau đó ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng, nói: "Không sao, vậy chúng ta xem như làm quen lại từ đầu cũng được. Chào em, chị tên là Mạc Lăng, rất vui được gặp em!"

Mạc Lăng chìa tay về phía trước, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ nhưng dường như cũng mang theo sự đau đớn trong lòng.

Chị ta cứ chìa tay ra như vậy chờ tôi đáp lại, nhưng tôi hết nhìn nụ cười chua chát trên gương mặt của Mạc Lăng rồi lại nhìn xuống bàn tay xinh đẹp với những ngón tay thon dài như chiếc bút, những vết chai sạm sần sùi như được trạm khắc trên làn da mỏng manh.

Tôi lại nhìn lên gương mặt của Mạc Lăng. Nếu như mạt thế không tới, nếu đây chỉ là một câu chuyện tình yêu bình thường thì đây sẽ là một người phụ nữ rất đẹp. Gương mặt sắc sảo, đôi mắt hút hồn, làn môi cong quyến rũ,... Nhưng bây giờ hãy nhìn đi, đôi mắt trũng sâu, làn môi khô khốc, gương mặt hốc hác. Dù cho nét đẹp vẫn còn nguyên ở đó nhưng vẫn sẽ đem lại cho người nhìn một cảm giác tiếc nuối khôn thôi, để rồi bọn họ lại chậc lưỡi rồi nói: "Giá như..."

Mạc Lăng thấy tôi không nói lời nào cũng cảm thấy ngượng ngùng. Chị ta gượng gạo cười, bàn tay giơ ra có chút bối rối không biết có nên đặt ở chỗ nào.

Đúng lúc này tôi gật nhẹ đầu, gương mặt không chút cảm xúc nói: "Chào, tôi là Hạ Thanh."

Mạc Lăng nghe xong liền đơ ra mất mấy giây. Cho đến khi tôi đã quay người kéo chăn cho Cảnh Mặc thì mới nghe thấy giọng nói vui vẻ như muốn bay lên của chị ta: "Vậy sao? Thật tốt quá! Sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé!"

Tôi "ừm" một tiếng để đáp lời, sau đó không còn quan tâm đến Mạc Lăng nữa.

Chị ta mặc dù vui vẻ trong lòng, nhưng lại không thể ngồi yên nổi, cứ liên tục nhấp nha nhấp nhổm mãi không thôi.

Như đã suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng Mạc Lăng cũng thấp thỏm nhìn lưng tôi mà nói: "Cậu bé này bị sao vậy?"

Tôi vừa nghe thấy câu hỏi này liền dừng công việc đang làm, trong lòng tự hỏi có nên nói sự thật cho chị ta biết hay không.

Chỉ mất khoảng chừng chưa đầy một phút tôi đã quyết định xong. Tôi quay người đối diện với Mạc Lăng, nghiêm túc hỏi: "Chị có biết thứ gì gọi là dị năng không?"

Mạc Lăng nghe xong nhíu chặt đầu mày, thận trọng gật đầu rồi nói: "Chị từng nghe thấy những người trong quân đội nói về chuyện này, nhưng họ vẫn chưa nghiên cứu kỹ, số lượng thông tin có được cũng vô cùng ít ỏi."

Tôi gật đầu hài lòng. Biết sơ qua một chút cũng là biết, ít ra khi giải thích về mấy thứ sâu xa hơn sẽ đỡ phải đau đầu.

"Biết một chút cũng được, nhích lại gần đây tôi nói rõ cho nghe."

Tôi nghiêng người về phía trước rồi ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với Mạc Lăng.

Chị ta nhìn thấy hành động này của tôi thì sững sốt đôi chút, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường rồi nghiêng đầu về phía tôi, gương mặt tỏ vẻ cực kỳ chăm chú.

Tôi lại bắt đầu giảng giải một lượt những gì mà tôi nhớ về mạt thế và dị năng, bao gồm cách sở hữu và sử dụng, đồng thời cũng biểu diễn cho Mạc Lăng xem dị năng của tôi một chút. Không phải tôi khoe khoang gì, tôi biết Mạc Lăng có dị năng, nhưng chắc chị ấy vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn cũng như chưa thể sử dụng thành thạo. Nếu không thì chị ấy cũng sẽ không bị thương nặng đến như vậy, chúng tôi cũng sẽ không vô tình mà nhặt được chị ấy trong đống đổ nát.

Mạc Lăng rất chăm chú lắng nghe. Trong quá trình đó các ngón tay của chị ta còn không ngừng cử động như thể đang cố gắng làm theo những gì mà tôi nói.

Nhìn thấy cảnh này tôi cũng không thấy có ác cảm gì, thậm chí còn có hơi vui mừng vì trong âm thầm Mạc Lăng vẫn hiểu được ẩn ý của tôi khi nói với chị ta về những chuyện này.

Vậy nên tôi càng nói càng hăng say, chớp mắt một cái thì trời đã tối.