Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 32






"Nếu mỗi lần dùng dị năng quá mức đều sẽ chết, vậy phải làm sao để biết giới hạn ở đâu?"

Tôi cùng với Mạc Lăng đã trải qua hơn bốn giờ đồng hồ để đàm đạo về việc sử dụng dị năng.

Phải nói rằng thiết lập thông minh tột đỉnh của Mạc Lăng thật sự quá nghịch thiên, chỉ cần nghe qua một lần đã nhớ, nhìn qua một lần đã hiểu, hơn nữa còn càng học càng say mê, không học cho bằng hết thì sẽ không chịu dừng lại.

Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm hét lên mấy tiếng: "Làm ơn, dừng lại đi mà!"

Nhưng mà Mạc Lăng hình như nhìn không hiểu, cứ liên tục đặt ra câu hỏi cho tôi. Mà câu sau còn khó hơn câu trước, khiến cho tôi không biết đường nào để trả lời!

Đúng lúc này Lư Hữu Ngọc, người "mất tích" từ trưa đến giờ đột ngột bước vào. Trên người anh ta bám đầy bụi bặm, chiếc áo blouse màu trắng nay đã sắp biến thành màu đen.

Tôi vừa nhìn thấy anh ta như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng ngồi dậy rồi chạy đến khoác lấy cánh tay của anh ta mừng rỡ nói: "Anh về rồi hả? Anh đi đâu sáng giờ vậy? Anh làm em lo muốn chết luôn đây nè!"

Lư Hữu Ngọc chuyển đổi liên tục từ trạng thái mệt mỏi sang ngỡ ngàng, sau đó là kinh tởm chỉ trong vòng mấy giây.

"Cô đang nói cái gì vậy?"

Lư Hữu Ngọc nghiêng người né tránh tôi, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. Tôi nháy mắt với anh ta mấy cái, sau đó lại đon đả nói: "Chắc anh mệt lắm rồi đúng không? Nào, lại đây ngồi với em nè!"

Tôi kéo mạnh Lư Hữu Ngọc về phía Mạc Lăng rồi ép anh ta ngồi xuống. Sau đó, dưới ánh mắt hoài nghi của Mạc Lăng và ánh mắt như nhìn người tâm thần của Lư Hữu Ngọc, tôi vừa uốn éo vừa giả vờ nhõng nhẽo hỏi: "Anh đã đi đâu vậy? Có mang gì về cho em không?"

Lư Hữu Ngọc sờ đống da gà nổi lên khắp người, giọng ghê tởm nói: "Cô làm ơn bình thường lại giúp tôi! Tôi chịu không có nổi cái cảnh này đâu!"

Tôi liếc mắt nhìn Mạc Lăng một cái, sau đó giả vờ đánh yêu vào vai Lư Hữu Ngọc rồi nói rằng: "Anh này! Người ta bình thường vẫn thế này mà!"

Lư Hữu Ngọc rùng mình mấy cái, nhưng dù cho trong lòng có ghê tởm thái độ và hành động của tôi đến thế nào thì anh ta vẫn biết hiện tại đâu mới là chuyện quan trọng.

Anh ta nói: "Lúc nãy tôi định đi tìm thêm ít nước sạch và thức ăn, dù sao thì hiện nhóm chúng ta có khá đông người..." Lư Hữu Ngọc liếc mắt nhìn về phía Mạc Lăng, tôi vô thức nhìn theo. Ngừng một lúc anh ta nói tiếp: "Nhưng mà tôi chưa đi được bao xa thì thấy có một nhóm quân nhân đang lùng sục thứ gì đó khắp nơi. Bọn họ đào bới khắp các đống đổ nát, tìm quanh quất giữa các toà nhà."

Lư Hữu Ngọc nhích người lại gần tôi, sau đó nghiêng đầu về phía tôi, đôi mắt mở to tròn ra vẻ hứng thú lắm. Anh ta hỏi: "Cô có biết họ đang tìm gì không?"

Tôi khó chịu lấy tay đẩy gương mặt của anh ta ra xa, sau đó bày ra bộ dạng khó ở đáp: "Anh không nói thì làm sao tôi biết được!"

Lư Hữu Ngọc nuốt khan, hoàn toàn cạn lời. Anh ta nhăn mày chê tôi không thú vị, sau đó sờ cằm ra vẻ đăm chiêu nói: "Hình như là đang tìm tên xác sống hôm trước. Nghe nói sau trận oanh tạc ngày hôm đó, tên xác sống kia đã bị thương nặng rồi trốn đi. Bọn họ sợ rằng tên đó sau này sẽ gây ra hoạ lớn nên quyết định diệt cỏ tận gốc, nhưng mà tìm kiếm cũng khá lâu rồi mà chưa có kết quả."

Tôi nghe xong liền nhíu mày, khó hiểu hỏi lại: "Nói như vậy thì tại sao bọn họ phải đào bới trong các đống đổ nát để làm gì? Tên xác sống kia cũng đâu có dại mà trốn trong đó?!"

Lư Hữu Ngọc vỗ tay cái bộp ra chiều thông suốt. Sau đó anh ta lại sờ cằm, giống như đang cố gắng tìm hiểu mạch suy nghĩ của những người quân nhân kia vậy.

Tôi ngồi một bên cũng nhăn mặt nhíu mày suy đoán, khả năng cao thứ mà bọn họ muốn tìm không phải chỉ là tên xác sống kia!

Đúng lúc này, Mạc Lăng vốn dĩ luôn ngồi im lặng ở một bên bỗng mặt mày tái mét, hai bàn tay xoắn vào nhau, giọng run run nói: "Hình như là, bọn họ đang tìm tôi."

Cả hai chúng tôi đều sửng sốt trước câu nói của Mạc Lăng. Lư Hữu Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Cô đã làm gì mà khiến cho cả một đội quân phải tổ chức tìm kiếm trên quy mô lớn như vậy?"

Mạc Lăng ngẩng đầu, trong ánh mắt có một chút bất kham, chị ấy nói: "Thứ bọn họ tìm vốn dĩ cũng chẳng phải là tôi!"

Nói rồi Mạc Lăng giơ cổ tay trắng muốt ra trước mặt chúng tôi. Pha bên dưới làn da trắng mỏng manh kia là những đường mạch máu xanh đỏ đang không ngừng nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp đập.

Tôi cúi đầu nhìn vào những đường mạch máu trông có vẻ bất thường, nhưng cụ thể bất thường ở đâu thì lại không rõ.

Lúc này Lư Hữu Ngọc cũng tái mét mặt mày, giọng run run sợ hãi nói: "Cô... bọn họ đã bắt đầu thực hiện rồi sao?"

Mạc Lăng nghe xong liền kinh ngạc nhướng mày nhìn Lư Hữu Ngọc. Sau khi nhìn thấy biểu cảm của anh ta liền nghiêm mặt gật đầu, trong đáy mắt tràn đầy sợ hãi.

Tôi ngơ ngác quay đầu, hết nhìn Lư Hữu Ngọc rồi lại nhìn Mạc Lăng.

"Này, hai người đừng im lặng như vậy! Mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!"