Edit: Kim
Thẩm đại tẩu và hai người chị em dâu đều hốt hoảng, mấy đứa trẻ trong nhà nhìn bạc, đều cắn tay, không thể tin được.
Chủ gia đình là Thẩm Đại Sơn, trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, tuổi tác của ông cũng chỉ mới 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn vô cùng già nua.
Tuổi thọ của người cổ đại không dài, đặc biệt là bá tánh nghèo khổ.
Ông nghiêm túc nhìn Thẩm Gia Văn, “Bạc này, thật sự là tiền bán nấm?”
Nếu bán nấm có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, làm gì tới phiên Thẩm gia tới kiếm, đám thương nhân kia có con mắt tinh tường như vậy, nhìn thấy cơ hội kiếm tiền đều chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Thẩm Gia Văn đánh giá ông lão gầy gò, có thể nói người cổ đại tuy ngu dốt, nhưng họ cũng có cách sinh tồn của riêng mình.
Có lẽ vì sống quá khó khăn, ngược lại càng thêm cảnh giác, luôn sống trong trạng thái thấp thỏm sợ hãi.
Hành vi nhìn qua tương đối thiển cận, nhưng đối với bọn họ mà nói, đều là lựa chọn tối ưu.
Thẩm Gia Văn không dám có lệ với Thẩm Đại Sơn, lập tức giải thích rõ ràng số tiền này từ đâu mà có.
Một phần là tiền bán thổ sản miền núi, một phần khác là cho tửu lầu một số lời khuyên, chưởng quầy trả thù lao.
Là tinh anh tài chính thời hiện đại, chính là đứng trên vai người khổng lồ.
Bà nội Thẩm lập tức bật cười, vô cùng ngạc nhiên với cháu trai, không ngừng khen ngợi Thẩm Gia Văn, nói Thẩm Gia Văn là người có bản lĩnh, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.
Thẩm Đại Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Số tiền này để dành cho Gia Văn thi tú tài.”
Thẩm Gia Văn nói: “Trước hết mua chút đồ ngon cho người nhà đã, bồi bổ thân thể một chút, lần này đổ bệnh làm ta biết được, không có gì quan trọng bằng sức khỏe, không còn người, cái gì cũng không có.”
Hai chị em dâu đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Thẩm Đại Sơn, cháu trai sẵn lòng chi tiền để mọi người sống tốt hơn, đây là chuyện tốt nha!
Cho dù người lớn có không muốn ăn ngon, nhưng trẻ con thì sao, trẻ con còn phải lớn lên đấy.
Làm gì có ai không thích ăn thịt đâu.
Thẩm Đại Sơn rất hài lòng với lòng hiếu thảo của cháu trai, bảo bà nội Thẩm bỏ tiền ra mua chút đồ cho mọi người trong nhà.
Thẩm Gia Văn là một người có trách nhiệm, so với những người lười biếng không cống hiến tiền bạc, thực sự tốt hơn rất nhiều.
Bỏ ra số tiền này, làm uy tín trong nhà của Thẩm Gia Văn lại tăng thêm một bậc, Thẩm Gia Văn vốn dĩ là một người đọc sách, địa vị ở trong nhà rất đặc biệt, bây giờ lại có thể kiếm tiền, địa vị lại càng khác biệt.
Từ đầu tới cuối, Nam Chi đều không nói một lời, buổi tối trở về phòng, Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Văn ca, huynh thật sự rất lợi hại nha.”
Được tiểu cô nương khen ngợi, tâm trạng của Thẩm Gia Văn rất tốt, hắn nói: “Chuyện này ngươi cũng có công lao, là ngươi cùng với mấy cái đệ đệ muội muội đi hái nấm.”
Nam Chi cười hì hì, trên mặt là ý cười đơn thuần, cô nói: “Vẫn là Văn ca lợi hại, có thể bán nấm được nhiều tiền như vậy.”
“Ca ca, huynh đã nói với bà nội chuyện chúng ta làm huynh muội chưa?” Nam Chi hỏi Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn:……
Ta luôn cảm thấy ngươi rất ghét ta.
Thẩm Gia Văn trực tiếp hỏi, Nam Chi liên tục lắc đầu nói: “Ta không ghét huynh, là huynh quá lợi hại, ta không muốn làm thiếp, sau này huynh sẽ cưới một nữ tử lợi hại hơn.”
Tuy rằng là như thế, nhưng Thẩm Gia Văn vẫn cảm thấy, ở trong lòng Hương Châu, hắn trở thành Trần Thế Mỹ.
Nhưng Thẩm Gia Văn thật sự không dám hứa hẹn, Thẩm Gia Văn sẽ không dễ dàng hứa hẹn, điều đó có nghĩa là đưa khuyết điểm vào tay người khác, tương lai, lời hứa hẹn này sẽ trở thành nhược điểm để người khác công kích hắn.
Đây là sự cảnh giác và lý trí của người làm tài chính.
Cho dù chỉ là lời hứa hẹn ngoài miệng.
Thẩm Gia Văn xoa xoa lông mày, nói với Nam Chi: “Chuyện này để sau hẵng nói.”
Con người không có nỗi lo xa, ắt có ưu tư gần, bây giờ tâm tư của hắn đều đặt vào việc cải thiện cuộc sống cho người nhà, nào có tâm trí nghĩ đến chuyện tương lai.
Cho dù có thật sự cưới một nữ nhân khác, cũng là chuyện của tương lai, không phải còn quá sớm sao?
Chờ đến khi hắn có thể cưới một nữ nhân khác, cũng không biết là khi nào.
Nam Chi khuyên: “Ca ca, chuyện này nên nói sớm một chút, để mọi người trong nhà đều biết, nếu để sau mới nói, người nhà sẽ không đồng ý, sẽ cảm thấy huynh ham hư vinh, muốn vứt bỏ người vợ tào khang.”
Thẩm Gia Văn:……
Tuy rằng là như thế, nhưng ta luôn cảm thấy, ngươi đang mắng ta.
Thẩm Gia Văn đánh giá cô bé cổ đại này, một cô bé sao có thể có suy nghĩ này, thậm chí còn biết mình không thể so sánh được với những nữ nhân đó.
Cho nên từ lúc bắt đầu đã muốn từ bỏ, tính toán cho mình một vị trí tốt.
Ai nói nữ nhi cổ đại ngu xuẩn, dù sao thì Thẩm Gia Văn cũng cảm thấy không ngu.
Không trông chờ vào việc mình có thể trở thành cáo mệnh phu nhân, cũng cảm thấy mình không xứng hưởng thụ, cho nên liền từ bỏ.
Ngay cả đối với một người trong giới tài chính như Thẩm Gia Văn, khi đối mặt với một dự án rủi ro cao, nhưng phần thưởng lại rất lớn, trong lòng vẫn mơ hồ biết được có thể sẽ không thành công.
Nhưng vẫn sẽ ôm tâm lý may mắn.
Nhưng mà cô bé này lại không tham.
Phần ý chí này, Thẩm Gia Văn cảm thấy rất ghê gớm.
Có thể biết chính xác khuyết điểm của mình, không có một cái nhìn bao quát là không thể nhìn ra được.
Thẩm Gia Văn nheo mắt lại, nếu sau này hắn thật sự cưới một người khác, Thẩm Gia Văn cũng không muốn mang tiếng là tra nam, cho nên, trấn an cô bé này, là việc cần thiết.
Thẩm Gia Văn nói: “Ngày mai ta sẽ nói với bà nội, ngươi yên tâm.”
Nam Chi gật đầu, “Cảm ơn Văn ca, Văn ca huynh lợi hại như vậy, mọi người sẽ nghe lời huynh.”
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Giúp ta thắp đèn lên đi, ta muốn đọc sách.”
Sau khi khỏi bệnh, Thẩm Gia Văn sẽ đến học viện học tập, nhưng Thẩm Gia Văn hoàn toàn không biết gì Tứ Thư Ngũ Kinh, có thế nào cũng phải xem qua một chút.
Nam Chi nghe lời thắp đèn lên, quan tâm một câu: “Văn ca chú ý đôi mắt nha.”
Ngày nào Nam Chi cũng phải làm rất nhiều việc, rất mệt, vừa bò lên giường ván gỗ đã ngủ thiếp đi, cũng không biết Thẩm Gia Văn ngủ khi nào, khi tỉnh lại Thẩm Gia Văn đã rời giường.
Nam Chi đi vào nhà bếp, bà nội Thẩm nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, nói: “Hương Châu, ngươi sẽ luôn là người của Thẩm gia.”
Nam Chi khịt mũi, mê mang nói: “Cảm ơn bà nội.”
Bà nội Thẩm nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thật sự đã thỏa thuận xong với Gia Văn, sẽ không còn là phu thê với Gia Văn?”
Nam Chi nói: “Đúng vậy, tương lai Văn ca sẽ tìm một nữ tử có gia cảnh tốt, thiên kim tiểu thư.”
Bà nội Thẩm nhìn chằm chằm vào Nam Chi, như muốn nhìn thấy trên mặt cô một tia không cam lòng, một tia luyến tiếc, nhưng đều không có.
Ánh mắt của đứa nhỏ này chỉ hướng vào trong nồi, trong mắt chỉ toàn là ăn.
Bà nội Thẩm nhớ lại những lời cháu trai đã nói với bà, cháu trai tự tin nói, sau này sẽ gặp được người tốt hơn, Hương Châu thật sự là một vấn đề.
Lúc trước nàng tới Thẩm gia là vì xung hỉ, đối với Thẩm gia mà nói thật sự có ơn.
Thẩm Gia Văn không tin vào chuyện xung hỉ gì đó, nhưng người Thẩm gia đều cảm thấy Hương Châu mang đến phúc khí.
Có ơn cứu mạng Thẩm Gia Văn, phần nhân tình này, Thẩm gia ghi nhận.
Bà nội thẩm cũng cảm thấy cháu trai lớn của mình xứng đáng với người tốt hơn, nhưng bà lại nhiều lần bị giằng xé giữa đạo đức và lợi ích.
Nam Chi rời mắt khỏi nồi, nhìn bà nội Thẩm hỏi: “Bà nội, khi nào thì ăn cơm?”