Thanh Uyển cũng không vội vàng đáp lại mà dọn xong dược thiện trước, nhanh chóng liếc mắt nhìn sắc mặt Vũ Văn Tịch và Tô Nhất Nhu một cái, khom người thối lui sang một bên, sau đó quỳ xuống.
“Trên đường tới đây Thanh Uyển mạo phạm tiểu thư Tình Nhi, xin chủ tử trách phạt.”
Tô Nhất Nhu hơi hơi ngồi dậy, nghiền ngẫm nghĩ: “Tình Nhi?”
Vũ Văn Tịch bưng dược thiện lên, khuấy khuấy, múc một muỗng nếm thử, lúc này mới đưa đến bên miệng Tô Nhất Nhu.
“Uống xong lại nói.”
Tô Nhất Nhu uống một chút, thè lưỡi, vẻ mặt chán ghét.
Mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng uống loại dược thiện này, cho dù uống ngon nhưng uống nhiều cũng ngán, đáng tiếc Vũ Văn Tịch quản rất nghiêm, từ sau khi biết nàng trộm đổ một chén, cho dù thế nào hắn cũng phải ở bên cạnh, đút nàng uống xong mới thôi.
“Lần sau ta sẽ nói bọn họ thay đổi, bây giờ nhanh chóng uống xong. Cái này rất tốt với thân thể của ngươi, hay là ngươi muốn lúc nào cũng bị đau bụng?”
Nhìn thấy Vũ Văn Tịch ẩn ẩn có dấu hiệu tức giận, nàng mới ngoan ngoãn uống xong dược thiện, Vũ Văn Tịch âm thầm thở ra một hơi, hắn không nghĩ ra, lúc mới đầu tiểu mỹ nhân có vẻ nhu thuận nghe lời, về sau lại càng ngày càng thích vuốt râu hùm, thế nào cũng phải bị hắn ép buộc mới nghe lời một chút.
Vừa lòng nhìn một chén dược thiện dần dần thấy đáy, Vũ Văn Tịch nhìn thoáng qua Thanh Uyển đang quỳ trên mặt đất, giọng nói lạnh nhạt.
“Phạt bạc ba tháng, nhớ kỹ người ngươi hầu hạ là ai, tái phạm thì đi hoán y phường (nơi giặt quần áo).”
Thân thể Thanh Uyển run lên, dập đầu trả lời: “Tuân lệnh.”
Cũng may chỉ là phạt bạc ba tháng, bây giờ nàng là nha hoàn nhất đẳng trong sơn trang, chút tiền ấy chỉ cần thuộc hạ hiếu kính hai lần sẽ có trở lại, quan trọng nhất chính là nàng không muốn đi đến hoán y cục.
Nơi đó tất cả đều là nô tỳ phạm sai lầm hoặc là các tiểu thư mạo phạm chủ tử, làm việc nặng không quản ngày đêm, chỉ cần ngắn ngủn mấy tháng có thể biến một thiếu nữ tuổi thanh xuân thành bà lão, các nàng sợ nhất chính là bị biếm đến hoán y phường.
Thanh Uyển biết được hai người đều không thích nô tỳ quấy rầy, cho nên thu chén trên bàn, nhỏ giọng rời đi.
Không biết vì sao nàng lại liếc nhìn hai người một lần nữa, chỉ thấy Vũ Văn Tịch thấp giọng nói cái gì với Tô Nhất Nhu, loại thái độ này khi Vũ Văn Tịch đối mặt với những tiểu thư khác Thanh Uyển chưa từng thấy qua.
Nàng cân nhắc “Người ngươi hầu hạ” trong câu nói kia của Vũ Văn Tịch, trong lòng cả kinh, quyết định nhất định phải chú ý, tận tâm tận lực hầu hạ Tô Nhất Nhu, vạn vạn không thể coi nàng như những nữ tử khác được.
Những nữ tử đó chẳng qua chỉ là tiểu thư, là khách quý trong sơn trang nhưng đó cũng chỉ là khách.
Thanh Uyển trở lại phòng nàng không bao lâu đã có người tới tìm nàng.
“Thanh Uyển tỷ tỷ, đây là thuốc trị thương Tô tiểu thư ban cho tỷ tỷ, nói là muốn tỷ nghỉ ngơi hai ngày.”
Trong lòng Thanh Uyển vui vẻ, thật cẩn thận tiếp nhận thuốc trị thương, người đưa thuốc cũng là tỳ nữ nhất đẳng hầu hạ bên cạnh Tô Nhất Nhu giống nàng, có quan hệ tốt với nàng hơn, nàng có tâm chỉ điểm nàng ấy, vì vậy nàng cung cung kính kính nói một câu.
“Thay ta cảm tạ chủ tử.”
Nha hoàn kia há miệng kinh ngạc, lại thấy thần sắc trên mặt Thanh Uyển không giống làm bộ, sau khi phản ứng được cũng nhịn không được vui mừng.
Đúng là nên vui mừng, phải biết rằng nha hoàn bên cạnh khách quý cho dù là nha hoàn nhất đẳng cũng là có thể có, có thể không nhưng nếu là nha hoàn bên cạnh chủ mẫu thì sao?
Ở trong viện Tô Nhất Nhu còn đang rối rắm về vị “tiểu thư Tình Nhi” kia.
Tô Nhất Nhu đặt thoại bản xuống, nâng má, ngay từ đầu nàng ôm tâm thái đùa giỡn với Vũ Văn Tịch, cho dù hai người đã xảy ra quan hệ thân mật cũng không thể khiến nàng suy nghĩ sâu hơn.
Có thể do nàng không dễ dàng động tâm, cũng không cho rằng Vũ Văn Tịch sẽ khuynh tâm với nàng bởi vì một hai lần giao hoan.
Nhưng tại sao khi nàng nhìn Tình Nhi kia thì vô cùng khó chịu?
Không đúng, sơn trang của người nam nhân này có thể so với hậu cung đó chứ, nữ nhân nhiều còn không nói, còn đa dạng đặc sắc.
Tưởng tượng đến hình ảnh nào đó, nàng càng ngày càng khó chịu.[QR][diendanlequydon]
Chương 12: Tô Nhất Nhu rối rắm
Tô Nhất Nhu vẫn rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
Vũ Văn Tịch cũng không có cách nào làm lơ sắc mặt càng ngày càng không tốt của nàng. Hắn buông bút, đầu ngón tay nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, đôi mắt đối diện nhau.
“Làm sao vậy? Chuyện Tình Nhi phạm sai lầm, ta sẽ trừng phạt, không cần vì chuyện này mà tức giận.”
Nàng ngơ ngác nhìn ấn ký trên mặt nam nhân, không biết có phải ảo giác hay không? Hình như ấn ký mờ hơn một chút.
Vũ Văn Tịch khẽ nhíu mày, đáy mắt nhanh chóng hiện lên không vui.
Buổi tối, Vũ Văn Tịch lần đầu tiên không cùng nàng ăn cơm chiều.
Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ phát sinh quan hệ không cùng nhau ăn cơm, trong lòng Tô Nhất Nhu lập tức nổi lên một cảm xúc không biết tên, sau khi nghe thấy Vũ Văn Tịch đi đến viện của “Tình Nhi”, tâm tình càng hạ thấp.
Trên bàn đều là những món nàng thích ăn, ngày thường nàng ăn uống rất tốt, đáng tiếc hôm nay nàng thật sự không có khẩu vị.
Nàng uể oải tùy tiện ăn một chút, nàng lập tức lên giường ngủ nhưng mà trợn mắt một canh giờ vẫn không ngủ được.
Nàng thể hàn, mặc kệ mùa đông hay mùa hạ, toàn thân đều lạnh lẽo, mà Vũ Văn Tịch lại giống một cái lò lửa lớn, mỗi khi được ôm, nàng đều nhanh chóng ngủ rồi.
Cũng đến tận lúc này Tô Nhất Nhu mới biết được bản thân đã có thói quen với sự tồn tại của Vũ Văn Tịch.
Rõ ràng vốn dĩ nàng cũng không yếu ớt như vậy, là bị nguyên chủ ảnh hưởng, hay là do chưa từng trải qua hoàn cảnh chỉ có hai người nương tựa lẫn nhau như thế này?
Nàng nhớ lại đời trước, đế vương có nữ tử chính mình thích, đối với nàng bất quá cũng chỉ có phòng bị, vì ổn định phụ thân của nàng, lưu lại thuộc hạ, công phu mặt ngoài làm vô cùng tốt.
Cho dù là tướng mạo hay tài hoa của đế vương đều hơn người, nàng cũng chưa từng nảy sinh tâm tư gì với hắn.
Sau này nàng phóng túng chính mình, thu nam sủng cũng muốn bọn họ tự nguyện. Với bản tính kiêu ngạo nàng làm không được chuyện ép buộc người khác. Những nam nhân đó có người thiệt tình ái mộ nàng, cũng có vì lợi ích của gia tộc mà ủy khuất hiến thân.
Nhưng trên người những nam nhân đó, nàng đều không tìm được loại cảm giác này.
Người mà Tô Nhất Nhu để ở trong lòng rất ít, quan trọng nhất chính là rất ít người đáng giá nàng để ở trong lòng.
Nàng xoa xoa cái trán, sau khi Vũ Văn Tịch khai bao, muốn sủng hạnh những nữ tử khác nàng quản không được, từ lúc bắt đầu bởi vì tướng mạo và khí độ của người nam nhân này nên nàng mới muốn hắn.
Thừa dịp cảm tình còn không khắc sâu, nàng cảm thấy không cần phải để ở trong lòng như vậy.
Nam nhân đa tình, nữ nhân cũng có thể.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, cũng phải gặp được người thích hợp mới được.
Trong một số thời điểm có một số người, thật sự không quan trọng như trong tưởng tượng của mình như vậy.
Tô Nhất Nhu nghĩ như vậy, cũng an ủi chính mình như vậy, cũng có chút lừa mình dối người.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bụng của nàng nóng lên, ngay sau đó là sự đau đớn giống như bị dao cắt.
Trong lòng nàng thầm mắng, thật là chuyện không hài lòng cùng nhau tới.
Nguyên chủ ở trong cung chịu khổ vì vậy để lại bệnh căn không dứt, lúc tới nguyệt sự vừa ít vừa đau, đau mất vài ngày.
Lần đầu tiên thấy nguyệt sự là lúc nàng quấn lấy Vũ Văn Tịch làm tình, làm làm liền tới rồi, lần đầu tiên quả thực chính là rong huyết, Vũ Văn Tịch còn tưởng rằng hắn khiến nàng bị thương, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi.
Sau đó tìm một lão nhân nghe nói là thần y chữa trị cho nàng, nàng còn nhớ rõ ánh mắt của lão nhân kia ngay lúc đó, chói lọi hiện chữ ‘đại tài tiểu dụng’.
Hôm nay uống dược thiện cũng là vì muốn điều trị thân thể cho nàng nhưng suy xét đến việc nàng không thích mùi thuốc nên mới tìm chuyên gia làm dược thiện cho nàng.
Lúc sau không biết làm sao, thật ra Vũ Văn Tịch nhẫn nại hơn rất nhiều, không giống như lúc trước, điên cuồng làm tình như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì nàng rong huyết nên xuất hiện bóng ma tâm lý?
Nàng đau đến thần trí mơ hồ nhưng vẫn còn miên man suy nghĩ, lúc đang mơ mơ màng màng thân thể đột nhiên cảm thấy ấm áp, nàng ôm nơi phát ra nguồn nhiệt, thoải mái than thở.