Tô Nhất Nhu không nghĩ tới buổi tối Vũ Văn Tịch sẽ trở về, hơn nữa đối với chuyện hôm qua nàng không dùng bữa rất không hài lòng.
Vì vậy hôm nay nàng bị lệnh cưỡng chế cần phải ăn hết một bàn đầy đồ ăn, quả thực chính là muốn căng chết nàng.
Nàng có ý đồ phản kháng nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nhẹ nhàng của nam nhân trong lòng nàng cảm thấy đuối lý, đành phải xám xịt cầm lấy chiếc đũa không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng.
Từ từ, vì cái gì người chột dạ lại là nàng.
Vì vậy nàng ném chiếc đũa, giọng nói không tốt: “Nói vậy hôm qua công tử có mỹ nhân cùng ăn cơm nên cơm cũng thơm hơn một ít đúng không?”
Tô Nhất Nhu lớn lên mềm mại, tiếng nói cũng mềm mại non nớt, lần này phát giận nghe xong ngược lại giống như đang làm nũng, hơn nữa Tô Nhất Nhu cũng không thật sự muốn trách cứ Vũ Văn Tịch, cũng chính vì cuộc sống tạm ổn, thân thể không thoải mái nên phát tiểu tính tình.
Vũ Văn Tịch lạnh nhạt nhìn chiếc đũa bị ném ở một bên, lại liếc nhìn nàng một cái: “Đừng gây sự, ăn cơm.”
Nghe những lời này ngược lại giống như nàng vô cớ gây rối!
Tô Nhất Nhu thu hồi biểu tình trên mặt, lạnh lùng nói: “Ta gây cái gì, nói như vậy ta sẽ quay về viện của mình, không bao giờ gây chuyện với ngài nữa.”
Lần này Vũ Văn Tịch thật sự có chút nổi giận, hắn cũng không biết nữ nhân này đang gây chuyện gì, hôm qua thân thể không thoải mái, không ăn gì thì cũng thôi, hôm nay tốt hơn một chút cũng không chịu ăn gì, nên giáo huấn một trận.
Muốn làm phải lập tức làm, cánh tay dài của Vũ Văn Tịch ôm lấy, ấn mặt Tô Nhất Nhu xuống đầu gối, giơ tay lên đánh hai cái vào mông, hai tiếng bàn tay vang dội trực tiếp đánh ngốc Tô Nhất Nhu.
Vũ Văn Tịch không dùng lực, cũng chỉ là âm thanh nghe có chút dọa người nhưng trên thực tế cũng không phải rất đau.
Nhưng đối với Tô Nhất Nhu mà nói, loại chuyện đánh mông như thể này đời trước lúc nàng tám tuổi về sau cũng đã không còn bị nữa, lần này bị nam nhân này đánh! Quả thực chính là ai nhẫn thì nhẫn, nàng không thể nhẫn!
Tô Nhất Nhu cũng nổi giận, như là một con rùa đen nằm trên đầu gối của nam nhân, giang tứ chi giãy giụa, nhưng mà đời này nàng lại không luyện võ, làm sao thoát khỏi Vũ Văn Tịch, ngược lại tiếng đánh càng ngày càng vang dội, vì vậy nàng chỉ có thể dùng chiêu sát thủ.
Khóc!
Người ta nói mỹ nhân yên lặng rơi lệ sẽ khiến người ta thương tâm không dứt, Tô Nhất Nhu tuy bị gọi là “Thiết nương tử” nhưng bàn về những chuyện này nàng cũng là sẽ làm.
Nàng cố ý phát ra tiếng khóc nức nở nho nhỏ, đôi mắt cái mũi nghẹn đến đỏ bừng, sụt sùi giống như vô cùng thương tâm.
Vũ Văn Tịch tất nhiên không thể hạ thủ được, sau khi thân cận với Tô Nhất Nhu, hắn càng không chịu đựng được khi nàng lộ ra bộ dáng thương tâm ủy khuất, lập tức ngừng tay, ôm Tô Nhất Nhu cũng không biết nói cái gì để dỗ dành nàng.
Hắn đương nhiên sẽ không nói những lời hay dỗ người, đặc biệt là dỗ nữ hài tử, hắn sẽ càng không.
Thời niên thiếu Vũ Văn Tịch trải qua đau khổ, lúc ở độ tuổi tốt đẹp nhất phải khắp nơi bôn ba chạy trốn, làm sao có thể lo lắng chuyện tư tình nhi nữ. Chờ đến có được tiền quyền rồi lại không cần hắn đi dỗ dành người khác, những nữ tử đó tự nhiên sẽ nâng hắn, theo hắn, nơi nào giống Tô Nhất Nhu lớn mật trực tiếp như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy phải nói thật với Tô Nhất Nhu.
“Đừng khóc, không phải đại phu đã nói thân thể ngươi đang lúc phát triển, sao lại có thể không ăn cái gì chứ? Thân thể ngươi không tốt, tử cung vô cùng lạnh lẽo, hơn nữa không thể không ăn cơm.”
“Nếu trong lòng ngươi có chuyện gì thì nói với ta, ta chưa từng ở chung với bất cứ nữ tử giống như ngươi vậy, ta cũng không biết nói cái gì để dỗ ngươi không khóc, cho nên có cái gì chúng ta nói ra, đừng giấu giếm.”
“Ngươi nói với ta, ta có thể làm được tất nhiên sẽ làm được cho ngươi.”
“Cho nên, đừng khóc. Không biết vì sao nhìn ngươi khóc, ta cũng khó chịu.”