Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 19: Bệnh tâm thần sao.




Sau khi Tống Ỷ Thi và những người khác rời khỏi khu vực phòng thi, họ không rời khỏi hội trường ngay lập tức mà nhận lời phỏng vấn của các đài truyền hình và các phương tiện truyền thông trước ở khu vực nghỉ ngơi.

Những năm trước, các phương tiện truyền thông này cũng săn đón thí sinh tham gia cho có lệ, ngoại trừ Thẩm Diệu Chu, gần như chẳng có gì hot để giật tít. À, năm ngoái thì có một bạn đã ngất xỉu tại chỗ trong phòng thi do quá căng thẳng, cuối cùng được đưa đi bệnh viện, điều này làm dấy lên một cuộc thảo luận trong xã hội về sức chịu đựng tâm lý của học sinh.

Nhưng năm nay thì khác.

Phóng viên dùng giọng điệu khó tin hỏi: “Em học cùng trường với Thẩm Diệu Chu?”

Tống Ỷ Thi cúi đầu nhìn đồng phục của mình, trong lòng nói không phải rõ ràng là vậy à? Nhưng cô vẫn vui vẻ trả lời: “Vâng.”

Ánh mắt phóng viên giống như đèn rọi, quét từ cô qua Thẩm Diệu Chu, lại từ Thẩm Diệu Chu quét qua cô, sốt sắng hỏi: “Vậy có học cùng lớp không?”

Tống Ỷ Thi: “Dạ không.”

Phóng viên có hơi thất vọng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, lại hỏi: “Năm nay hai bạn cùng nhau thi đấu với tư cách là đại biểu của trường cấp ba Hãn Hải, có liên lạc riêng với nhau gì không?”

Tống Ỷ Thi lắc đầu như trống lắc: “Dạ không liên lạc, không liên lạc gì cả.”

Thẩm Diệu Chu: “...”

Phóng viên cảm thấy không thể nào, tính chuyển micrô qua Thẩm Diệu Chu, nhưng Thẩm Diệu Chu lại tỏ vẻ thờ ơ. Lúc cậu ấy nhìn chằm chằm vào phóng viên với con ngươi lạnh lùng, trong lòng phóng viên run lên, anh ta quay đi ngay lập tức.

“Bạn Tống đẹp thật đấy, người ta có câu 'Bạn có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, nhưng bạn lại dựa vào tài năng của mình'. Bạn có thể cho tôi biết làm thế nào bạn trở thành một học sinh ưu tú không?” Phóng viên thay đổi chủ đề.

Tống Ỷ Thi nghĩ thầm cái vấn đề lạ lùng gì đây?

Cô mím môi dưới, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì nghèo đó.”

Phóng viên: ?

Bên phía xa xa.

Một số học sinh tham gia từ trường trung học Ninh Sơn đã tụ tập lại với nhau, họ đang kiểm tra câu trả lời, nhưng một người trong nhóm có vẻ đang lơ đãng.

Cậu ta nhìn Tống Ỷ Thi dưới camera, mặc dù cô đang lo lắng đến nỗi cong ngón tay, nhưng cô vẫn có thể trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy trong lúc đối mắt với người khác. Bây giờ cậu ta đã có thể chắc chắn rằng cô và Tống Ỷ Thi trong trí nhớ của cậu ta dường như là hai người khác nhau.

Sao điều đó có thể xảy ra được chứ?

Cậu ta tức giận nghĩ.

“Vẫn còn nhìn à? Không phải cậu nói chỉ cần ngoắc ngón tay một cái là cô ta sẽ tới liền hả? Cậu cũng ngoắc mấy lần rồi có thấy cô ta tới đâu. Đừng nhìn nữa, người ta còn đi cùng với Thẩm Diệu Chu nữa kìa, chậc chậc, đây có phải là bạn học cũ giống như cậu nói không thế?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh, đâm thẳng vào trái tim cậu ta.

Cậu ta cáu kỉnh nói: “Tính cách của một người sao có thể thay đổi nhanh thế được? Cứ chờ xem đi.” Cậu ta quay người bỏ đi. Tới tủ đựng đồ lấy những thứ mình đã gửi trước khi thi ra.

Ung Dương cũng nhìn thấy cảnh Tống Ỷ Thi được phỏng vấn.

“Một cuộc thi nhỏ thôi mà lắm chuyện thật đấy.” Ung Dương cau mày nói, nhưng bước chân vẫn không nhúc nhích.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Tống Ỷ Thi cố ý đợi Thẩm Diệu Chu rời đi trước mới thong thả đi về phía cửa.

Không ngờ mới đi tới nửa đường đã bị cản lại.

“Tống Ỷ Thi!”

Gì? Ai gọi tên cô đó?

Tống Ỷ Thi ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng không thấy có ai quen biết bên cạnh. Xung quanh có quá nhiều người, tôi bóp bạn bạn bóp tôi, cô quay sang nhìn chỉ thấy toàn đầu với đầu.

“Tống Ỷ Thi!” Người đó lại gọi thêm một lần nữa, lần này xen lẫn vẻ tức giận.

Giọng nói vừa dứt, người nói cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cô.

Tống Ỷ Thi nhìn cậu ta.

Cậu ta đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh lam gắn huy hiệu trường trên ngực với dòng chữ “Trường trung học phổ thông Ninh Sơn“.

Cô ngước mắt lên nhìn mặt người đối diện.

Khuôn mặt của cậu ta trông cũng bình thường, mũi cậu ta hơi phập phồng do tức giận, cậu ta đeo một cặp kính gọng đen, bình thường như diễn viên quần chúng không có một nét nào để nhớ.

……Ai đây? Không quen.

Vì phép lịch sự, Tống Ỷ Thi vẫn hỏi: “Xin hỏi bạn có chuyện gì không?”

Đối phương tức giận cười: “Cô biết giả bộ thật đấy, sao thế? Định bắt chước Liên Hồng, vừa chuyển trường một cái thì lại quên mất bản thân mình là ai à? Tính cắt đứt quá khứ đó hả?”

Liên Hồng?

Ai đây?

Tống Ỷ Thi lúng túng một lát, bỗng cô tìm được người này trong trí nhớ của nữ chính. Nhưng khi cô nhớ tới người này, cảm xúc tiêu cực khó chịu cũng bị lôi ra theo, những ký ức đó cứ như bị một màn đen che phủ lên, chỉ nhớ loáng thoáng chứ không rõ ràng lắm.

Dù sao đi nữa thì cô đã biết người đối diện này là ai rồi.

Cậu ta từng học chung trường trung học Phong Thủy cùng Tống Ỷ Thi và Liên Hồng.

Tống Ỷ Thi không có ý định giả vờ quen biết, cô chân thành hỏi: “Xin hỏi cậu là ai?”

“Tôi là Hầu Tuấn!” Đối phương nghiến răng nói ra tên của cậu ta: “Vẫn còn tiếp tục giả vờ à?”

Tống Ỷ Thi vận động trí nhớ của mình, nhưng vẫn không nhớ ra được gì cả, chỉ có thể đáp lại: “Ồ, có chuyện gì không?”

Nếu chỉ là bạn học bình thường chung lớp thì thôi kệ đi.

Nguyên tác cũng không miêu tả quá nhiều nữ chính kiếp trước, chỉ đề cập tới chuyện thân thể của cô trong kỳ dậy thì phát triển hơn so với các bạn cùng lứa tuổi nên cảm thấy tự ti trong lòng. Ngoài ra, gia cảnh của nữ chính cũng không tốt, không bằng với các bạn trong lớp, cho nên cô không nói chuyện với các bạn cùng lớp. Quãng thời gian đi học cũng không vui vẻ gì.

Cộng thêm giọng điệu và biểu hiện của Hầu Tuấn, cô nghĩ chắc cũng không còn bạn cũ nào để ôn chuyện đâu.

Sắc mặt Hầu Tuấn hơi lạnh, bày ra vẻ đắc ý, nói: “Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Tống Ỷ Thi cảnh giác nói: “Chuyện gì cơ?”

Hầu Tuấn cười lạnh một tiếng: “Không đi theo? Không đi thì tôi sẽ nói chuyện của cậu cho tất cả mọi người đều biết...”

Tim Tống Ỷ Thi hẫng một nhịp.

Nữ chính có đang giấu giếm chuyện gì không?

Cô cẩn thận nhớ lại nguyên tác một lần nữa, nhưng cô vẫn không tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan nào. Cô cũng mơ hồ nhớ tới hình như Liên Hồng là một vai nữ phụ làm bia đỡ đạn, còn là cái loại sống dai như gián rất phiền phức. Còn lại không có gì cả. Rốt cuộc, cuốn sách gốc cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết nhỏ thôi. Chủ yếu là vây quanh câu chuyện giữa ba người Sở Nghệ Niên.

“Sao thế? Chưa nhớ ra à?” Hầu Tuấn hỏi, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.

Cho dù là vì Tống Ỷ Thi - một nhân vật sống trong cuốn sách hay vì bản thân đã xuyên không qua đây của mình. Tống Ỷ Thi vẫn sẽ không cho phép người khác bôi nhọ thanh danh của mình, cô nhướng mày: “Được, đi thôi.”

Hầu Tuấn cũng chú ý đến dường như khóe mắt và đuôi mày của Tống Ỷ Thi lộ ra vẻ lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ sắc bén.

Nhưng loại sắc bén này lại không có tác dụng dọa sợ người khác, nó chỉ làm cho lông mày của cô càng thêm đẹp và mị hoặc. Khiến những người vừa nhìn lướt qua đã nhớ mãi không quên.

Đáy lòng Hầu Tuấn cười thành tiếng, có khác gì trước đây đâu chứ?

Cậu ta quay lại dẫn đường.

Cả hai nhanh chóng bước ra khỏi hội trường.

Ung Dương nhìn qua đó, tại sao cô lại đi theo một học sinh của trường Ninh Sơn?

Cảm giác giống như con vịt sắp chộp được lại bay mất, ván bài đang đánh thì bị bỏ dở... Dù nghĩ kiểu gì thì đối với Ung Dương, người đã quen với việc nắm mọi chuyện trong tay, đều cảm thấy không vui.

Ung Dương đi theo.

Họ đến chỗ đình nghỉ chân khuất sau đám cây to lớn ở phía sau hội trường. Bên cạnh đình nghỉ chân là chỗ đậu xe, hiện tại đang có rất nhiều xe đậu trong đó.

Dưới sự che chắn của hàng cây, chỗ này có thể coi là khá kín đáo.

Suy nghĩ Tống Ỷ Thi trôi nhanh trong đầu, làm sao để đạp được chân cậu ta? Nếu tên này giở trò quỷ gì, cô sẽ đạp chân cậu ta ngay lập tức!

“Nè.” Khóe miệng Hầu Tuấn nở nụ cười đắc ý, lấy ra một chiếc hộp có in logo Swarovski* bên ngoài.

*Swarovski là một công ty chuyên về các sản phẩm làm từ pha lê có trụ sở tại Wattens, Áo.

Tống Ỷ Thi lui về phía sau một bước: “Cái gì đây?”

“Cậu không muốn à? Tất Hiểu Tuệ rất thích, nhưng tôi không cho cô ấy.” Hầu Tuấn đưa cái hộp tới: “Tôi giữ lại cho cậu đó. Cái này rất đắt...”

Lúc Ung Dương đi tới gần cái đình, cậu tình cờ nghe được những lời này.

Cậu nhìn qua khe hở của dây leo treo trên đình, nhìn thấy logo trên hộp.

Tên này bị khùng hả?

Rất đắt?

Cái nào đắt cơ?

Trong khi đó, Tống Ỷ Thi lại đang nghĩ Tất Hiểu Tuệ là ai, trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt trong veo.

Thấy Tống Ỷ Thi không nhúc nhích, sắc mặt Hầu Tuấn tối sầm lại, hỏi: “Gì đây? Cô không thích cái này à? Còn đòi thứ đắt tiền hơn hay gì?”

Hầu Tuấn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sau khi vào trường mới thì có vẻ cô kiêu ngạo hẳn ra đấy nhỉ?” Hầu Tuấn mở hộp ra, để lộ mặt dây chuyền thiên nga bên trong.

“Cầm lấy.” Hầu Tuấn lạnh lùng nói: “Cho dù cô vào được trung học Hãn Hải rồi, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi có hành hạ cô thế nào thì cô cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng thôi.”

Trên đời này sao lại tồn tại thằng ngu như thế này nhỉ?

Chỉ lôi ra một viên pha lê nhân tạo rồi còn ra vẻ hung hăng như vậy? Cũng mặt dày dám lấy ra thật đấy! Trong túi tao còn có hẳn một viên bảo thạch đây này, tao có nói gì chưa? Ông đây có tự hào miếng nào không?

Khuôn mặt của Ung Dương tối sầm lại.

Giơ tay lên, anh gạt sợi dây leo chắn tầm nhìn sang một bên, leo qua đình nghỉ chân bằng đôi chân dài của mình.

Hầu Tuấn giật mình, lui về phía sau mấy bước mới đứng vững lại.

“Mày, mày là ai?”

Tống Ỷ Thi sững sờ.

... Ung Dương?

Ung Dương thật đấy!

Tại sao cậu ấy lại ở đây?

Ung Dương quay lưng lại với Tống Ỷ Thi, cậu nhìn Hầu Tuấn đứng đối diện.

Hầu Tuấn mơ hồ nhận ra người bên kia là ai. Hình như cũng tới từ trường cấp ba Hãn Hải, cái người siêu nổi tiếng ... Ung, Ung Dương?

Sắc mặt Hầu Tuấn có hơi khó coi.

Bởi vì cậu ta phát hiện thân hình đối phương cao thẳng, cơ bắp lộ ra ngoài chiếc áo thun tay ngắn mượt mà.

Cứ như cậu ta lùn hơn đối phương hẳn một cái đầu.

“Cậu là…” Hầu Tuấn ngượng ngùng cười cười.

Ung Dương cụp mắt xuống nhìn chiếc hộp trong tay, vươn tay nhận lấy, mở ra xem một cái.

“Đồ chơi gì đây?” Ung Dương nói xong, ném cái “vèo” ra khỏi đình.

Sắc mặt Hầu Tuấn tái nhợt, trong lòng đau đớn.

Cái đồ chơi đó, nó là tất cả tiền tiêu vặt một ngày của cậu ta. Hơn một 100 USD lận đó!

“Có mỗi cái thứ rẻ rách đó thôi mà cậu cũng dám mang ra ngoài? Hửm?” Ung Dương lấy ra một cái hộp rõ ràng là to hơn rất nhiều từ túi áo khoác, sau đó kéo dây nhung buộc bên ngoài, lộ ra viên đá quý bên trong, bên cạnh đá quý còn kèm theo giấy chứng nhận đá quý.

Phía trên còn gắn tag giá.

Vừa nhìn sang, Hầu Tuấn nhìn thấy một chuỗi số không.

Mí mắt Hầu Tuấn giật giật.

Gì... Đây?

“Cái thứ rẻ tiền này của cậu thế mà cũng dám đem cho?” Ung Dương nói xong tiện tay đưa cho Tống Ỷ Thi sau lưng, cằm hơi nhếch lên, ngữ khí nóng nảy: “Cầm đi!”

Tống Ỷ Thi: ? ? ?

Thấy cô không nhúc nhích, Ung Dương lặp lại: “Cái này cho cậu, cầm lấy đi, mới mua được từ buổi đấu giá tuần trước đó. Cầm lấy nhanh lên!”

Tống Ỷ Thi bàng hoàng nhận lấy.

Bỗng nhiên sắc mặt Hầu Tuấn tái nhợt.

Đúng vậy, bên kia là Ung Dương.

Ngoại hình đẹp trai, dáng người cao ráo, tính tình không tốt lại còn ngông cuồng... đó chính là Ung Dương của Hãn Hải!

Cậu ấy... Cậu ấy đưa cho Tống Ỷ Thi thứ gì đó?

Một chuỗi số không lại hiện lên trong đầu Hầu Tuấn, lập tức sắc mặt của cậu ta càng trở nên khó coi hơn, như thể mặt bị lột ra ném xuống đất.

Nhưng đó không phải là tất cả.

Ung Dương cười lạnh một tiếng: “Cậu biết Hãn Hải là địa bàn của ai không? Địa bàn của tôi, cậu nói muốn hành hạ ai cơ?”