Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 21: Học tra ung dương




Thẩm Diệu Chu tìm được người về, giáo viên cũng không hỏi Tống Ỷ Thi nhiều, chỉ nghĩ rằng cô lạc đường ở hội trường.

Bởi vì buổi chiều còn có cuộc thi tranh tài, nên bọn họ lựa chọn một nhà hàng gần đó, sau đó bao trọn một phòng ăn để ăn trưa.

“Để không ảnh hưởng đến trạng thái của các em chiều nay, các em mỗi người ngồi một bàn riêng, chúng tôi sẽ không đến quấy rầy. Cơm nước xong xuôi, trở lại xe buýt nghỉ ngơi một chút, nếu cần thiết, thì thuê một phòng ở khách sạn gần đây cũng được...” Giáo viên liên miên lải nhải nói.

Khách sạn... Thuê phòng?

Vẫn không nên.

Tống Ỷ Thi tỏ vẻ không muốn.

“Được rồi, vậy các em ăn cơm thoải mái đi. Cần gì thì gọi tôi.” Giáo viên nở một nụ cười hòa ái, rồi đi tới một bên khác ngồi xuống.

Một cái bàn tròn lớn, đến sau chỉ còn sót lại hai người là Tống Ỷ Thi với Thẩm Diệu Chu. Nhưng cũng may là bàn cũng đủ lớn, nên khoảng cách giữa Tống Ỷ Thi với Thẩm Diệu Chu cũng tương đối xa.

Ban tổ chức cuộc thi đã tặng tất cả các thí sinh dự thi một phần quà nhỏ, được đựng trong một túi giấy.

Tống Ỷ Thi thuận tay nhét hộp Ung Dương cho vào túi giấy, sau đó đặt laptop cho Thẩm Diệu Chu ở bên tay trái.

Thẩm Diệu Chu thấy cô cầm đũa lên, lập tức nheo mắt, có dự cảm không lành kiểu laptop sắp bị dầu bắn lên.

Tống Ỷ Thi dùng tay trái lật đến tờ bản thảo nội dung diễn thuyết mà cậu viết, sau đó liền bất động.

Ánh mắt Thẩm Diệu Chu cứ như bị đóng đinh vào đó.

Tống Ỷ Thi làm cái gì, cậu ấy cũng vô thức nhìn chằm chằm.

Từ việc cô cầm trang sách, ngón tay trắng hồng với cái bút màu xanh in con dấu màu vàng. Màu sắc trang giấy tương phản rõ ràng... Rồi đến hình ảnh cô cầm đũa, hơi hé miệng, ăn một miếng cà chua... Lại đến dáng vẻ cô hững hờ nhìn chằm chằm quyển sổ ghi chép...

Toàn bộ đều được cậu ấy thu hết vào trong mắt.

Tống Ỷ Thi ăn rất chậm rất hưởng thụ.

Thẩm Diệu Chu lại gần như không ăn được cái gì... Trong đầu xoay quanh suy nghĩ không phải là laptop bị dầu bắn lên, thì chính là đôi tay của Tống Ỷ Thi, với bộ dáng cô ngoan ngoãn mắt cúi xuống...

“Ừm, tôi ăn xong.” Tống Ỷ Thi để đũa xuống, cố ý thăm dò vẻ mặt Thẩm Diệu Chu. Chỉ là người này lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được cái gì, Tống Ỷ Thi đành phải từ bỏ.

Đương nhiên là cô cố ý chọc giận Thẩm Diệu Chu.

Thẩm Diệu Chu chắc chắn không nhịn nổi hành động vừa rồi của cô, chính cô còn khó nhịn mà!

Bỗng nhiên Tống Ỷ Thi khép laptop lại.

Lại ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía Thẩm Diệu Chu, lại thấy Thẩm Diệu Chu đang theo dõi cô. Bỗng nhiên đụng phải ánh mắt của cậu ấy, cô có chút không tự nhiên xoay xoay cổ.

Sao cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô thế?

Cậu ấy không tức giận sao?

Là cô cố ý để máy vi tính của cậu ấy trên bàn cơm đấy!

Đột nhiên Tống Ỷ Thi có chút sợ hãi, cô liếm liếm môi, cố gắng thả lỏng, nhỏ giọng nói: “Tôi đi xem sổ ghi chép.”

Thẩm Diệu Chu: “Ừm.”

Tống Ỷ Thi ôm laptop chạy tới một chỗ khác không có ai ngồi.

Ánh mắt Thẩm Diệu Chu dạo một vòng trên khuôn mặt cô, sau đó mới thu lại. Môi cô dính ít nước cà chua. Cậu ấy muốn giúp cô lau đi. Không... Không phải lau đi. Là muốn dùng lòng bàn tay lau đi.

Thẩm Diệu Chu bị chính suy nghĩ của mình dọa kinh ngạc.

Cậu ấy đưa tay đập vào trán, đột nhiên có loại cảm giác máy móc tinh vi vận hành nhiều năm bỗng nhiên không kiểm soát được.

Bên kia, Ung Dương lên xe.

“Tiên sinh cậu đi đâu?” Lái xe hỏi.

Ung Dương mím môi.

Buổi chiều hình như còn có buổi diễn thuyết tiếng anh gì đó thì phải? Cũng không biết cái quái gì... Cái quái gì... Cậu còn chưa từng đi xem lần nào.

“Tiên sinh?” Lái xe không nghe thấy tiếng cậu trả lời, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu qua.

...

Sau khi buổi trực tiếp kết thúc, video phỏng vấn sau cuộc thi cũng được đăng lên mạng đã có không ít bình luận.

Rất nhiều bình luận nhanh chóng tràn ngập dưới bài đăng, mặc dù nhiệt độ không thể so sánh với chuyện khác, nhưng cũng đầy náo nhiệt.

【 Năm nay cũng là Thẩm Diệu Chu trường chuyên sao? 】

【 Tôi đến trả lời l S, không phải. Năm nay trọng điểm đài truyền hình phỏng vấn là một nữ sinh cùng đến dự thi với Thẩm Diệu Chu, tên là Tống Ỷ Thi. Người rất xinh đẹp. Tôi có ảnh chụp màn hình của video đây. 】

【 Có người quay được Thẩm Diệu Chu với Tống Ỷ Thi không? Người mới thật sự rất đẹp, lúc lên đài, Thẩm Diệu Chu còn đặc biệt quay đầu nhìn cô ấy, nhìn xem cô có cùng lên hay không, đối với tôi ánh mắt đó thật sự rất tuyệt. 】

【 Đừng mà, vẫn họ còn là học sinh. 】

【 Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, nói chuyện táo bạo tí thì có sao đâu, đúng không? 】

【 Đừng, đừng quay. Có link phỏng vấn đi kèm kìa, chúng ta đi xem đi. Hai người không có chút cảm giác cp nào, cô gái rất xinh đẹp. Phỏng vấn khá thú vị. 】

【w TMx S, phóng viên hỏi là làm thế nào để trở thành học bá, cô ấy trầm ngâm mấy giây rồi nói là bởi vì nghèo khó ha ha ha quả thật là rất thực tế. 】

【 Có người chú ý thấy sau khi bắt đầu có một thiếu niên đi đến không? Vô cùng đẹp trai, rất nam tính, lại có cảm giác thiếu niên, ôi ôi ôi, tôi đã bị thu hút rồi. Chỉ có một bức ảnh chụp mơ hồ, mà tôi như ở hiện trường vậy.】

...

Khu vực bình luận dưới bài đăng bị chụp ảnh màn hình lại đăng lên diễn đàn trung học Hãn Hải.

1l: … Trời ơi, Ung Dương thật sự đến hội trường! A a a mặt của tôi! Tôi cũng muốn có được gương mặt của Tống Ỷ Thi kia! Có được gương mặt kia có phải muốn làm gì thì làm đều được đúng không!

18l: 1l đừng tưởng rằng mọi người không biết cô là ai, chỉ với thành tích kém cỏi của cô qua bao nhiêu kỳ thi, mà muốn theo hội trưởng Thẩm đi thành phố Kinh tham gia trận đấu, vậy không phải phải đợi đến kiếp sau à? Muốn Ung Dương đi xem cô thi, vậy chắc phải đợi đến kiếp sau sau nữa nhỉ?

74l: Được rồi, đủ chưa? Chỉ có các người là có mắt đúng không? Cậu Ung muốn làm gì, đến lượt các người bàn tán sao. Ngày nào cũng nhìn chằm chằm mấy cái này không chán à?

75l: ... Người lớp ba đến rồi. Chuồn thôi chuồn thôi.

...

Quách Viên liếc mắt nhìn điện thoại: “Những người này cho dù thích Thẩm Diệu Chu, cũng không thể chửi bới Tống Ỷ Thi bên ta chứ! Những người thích cậu Ung thì lại càng không hợp thói thường, ánh mắt cậu Ung lại không mù, người ta không thích dung mạo xinh đẹp, chả lẽ lại đi thích dung mạo xấu xí sao?”

Bên cạnh có người cười hì hì nói: “Mặc dù cậu Ung không ở đây, nhưng tớ muốn sử dụng đặc quyền của tớ.”

Cậu ấy vừa nói vừa mở điện thoại khóa mấy bình luận.

Trên diễn đàn lập tức bình luận mắng chửi.

Nhưng chưa mắng được vài câu, cậu ấy lại thuần thục khóa tiếp.

“Tức giận đi, có tức chết cũng chả liên quan tới tớ.” Cậu ấy cười hì hì nói.

“Cậu thật là trâu bò.” Quách Viên nói rồi rời khỏi diễn đàn, lại mở Weibo ra, chép miệng một cái nói: “Tống Ỷ Thi thật là làm lớp ba chúng ta nở mày nở mặt...”

“Cũng đúng thôi, vừa xinh đẹp, thành tích lại tốt, quan trọng là còn cho chúng ta chép bài, đúng là bạn học tốt bụng trăm năm mới gặp một lần, chậc chậc!”

Quách Viên gật đầu: “Đúng vậy, Thẩm Diệu Chu là bảo vật của lớp một, thì Tống Ỷ Thi là bảo vật của lớp ba chúng ta. Ai muốn cũng không cho.”

“Đúng đúng, không cho, ai muốn cũng không cho...”

Bọn họ nói, lại xúm lại chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của Quách Viên, lại xem tiếp tục xem video tranh tài cuộc thi Anh ngữ kia.

Bình thường bọn họ cũng không hay xem những cái này.

Bởi vì lớp ba có trụ cột là Ung Dương, gần như bọn họ đều do Ung Dương dẫn dắt, thế nên không giống với lớp khác lắm, cũng không quá quan tâm đến Thẩm Diệu Chu lớp một. Cho nên những năm qua Thẩm Diệu Chu dự thi, căn bản không một ai xem. Năm nay thì khác, bạn học mới là người lớp ba... Làm một phần tử của lớp ba, dù sao cũng phải cho chút mặt mũi chứ?

Kết quả xem xong cái này, cứ như mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Màn hình điện thoại của Quách Viên chỉ có như vậy, mọi người cùng xem thì có chút khó khăn, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới bọn họ nói chuyện.

“Ngồi phía sau Tống Ỷ Thi là ai vậy? Nhìn mặt mũi đã thấy khắc chữ “thua” lên mặt.”

“Không biết, lớn lên thật là xấu, không cần để ý.”

“Bên kia là trung học Trữ Sơn đúng không? Người Trữ sơn phiền chết, còn tự cao tự đại, thực tế toàn là một lũ nghèo...”

“Đoạn này đang nói cái quái gì vậy? Một câu cũng không nghe rõ.”

“Tống Ỷ Thi nghe rõ là được. Nhìn xem người ta cầm bút viết nhanh thế nào kìa, thật là thông minh, ông đây cũng muốn yêu cậu ấy!”

“Cậu mẹ nó là thật sự không sợ bị anh Dương đánh chết tươi à...”

Đám người này miệng lưỡi dẻo quẹo, xem một cách say sưa ngon lành, dứt khoát cùng nhau ngồi xem luôn cuộc thi buổi chiều.

Hai giờ chiều, Tống Ỷ Thi với Thẩm Diệu Chu đúng giờ tiến vào hội trường.

Đầu tiên vẫn ở khu nghỉ ngơi chờ như trước.

Người trung học Trữ Sơn ngồi cách chỗ bọn họ không xa, nhưng lúc này đám học sinh trung học Trữ Sơn kia đều lộ vẻ ỉu xìu, giống như là sớm biết được thành tích không quá lý tưởng.

Tiếng thông báo rất nhanh vang lên, thông báo tất cả mọi người tiến vào khu vực thi đấu.

Lần này không phải là tất cả mọi người ra sân, mà là mỗi trường học cử một người tham gia. Năm nay Hãn Hải cử Tống Ỷ Thi ra.

Tống Ỷ Thi vẫn không nhanh không chậm đi tới.

Cô còn chưa kịp đi vào khu vực chờ phía sau màn, giọng nói Hầu Tuấn đột nhiên vang lên sau lưng cô: “Cậu không thắng được đâu, bây giờ từ bỏ còn kịp, nếu như một lát nữa khóc thành tiếng trên đài, hốt hoảng luống cuống, cũng không có bàn học để cậu trốn xuống đâu. Cậu quên rồi à? Năm cậu vừa tới trung học Phong Thủy, chỉ đứng ở trên bục làm kiểm điểm đã không nhịn được khóc lóc. Hôm đó cả lớp đều cười nhạo cậu...”

Tống Ỷ Thi quay đầu lại, giọng nói không nhanh không chậm, lãnh đạm: “Cậu chỉ biết dùng vết sẹo của người ta không ngừng làm tổn thương lòng tự tôn của người ta, dùng lời nói chèn ép người ta, thủ đoạn nhược trí cứ như đầu óc vừa bị nhúng vào bồn cầu để đạt được niềm vui thôi hả? Cảm giác còn không bằng sinh vật cấp thấp như trùng đế giày* nhỉ?”

*Trùng đế giày là đại diện của lớp Trùng cỏ. Tế bào trùng đế giày đã phân hóa thành nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận đảm nhận một chức năng sống nhất định.

Hầu Tuấn nghẹn lời.

Đánh chết cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nghĩ tới Tống Ỷ Thi lại phản bác, không, mắng lại cậu ta, mồm miệng nhanh nhảu như thế cơ mà.

“Nhường một chút, chớ như hòn đá cản đường chỗ này.” Tống Ỷ Thi đảo mắt xem thường.

“Cậu không sợ...”

Tống Ỷ Thi thầm nghĩ trong lòng, quên đi, Ung Dương còn dọa cậu ta thiếu chút tiểu ra quần, mình còn nói mấy lời hung dữ đó làm gì chứ?

Cô lại cho một ánh mắt xem thường: “Sợ cái gì? Sợ cậu dùng bộ não chưa dậy thì xong của cậu công kích tôi à?”

Lúc này Hầu Tuấn mới nói xong nửa câu sau: “Cậu không sợ tôi công khai chuyện của cậu ra ngoài sao?”

Tống Ỷ Thi chỉ nhân viên công tác đài truyền hình đang khiêng máy quay ở bên kia: “Kia kìa, đi đi.”

Hầu Tuấn ngược lại nói không ra lời.

“Làm phiền cậu lần sau muốn công khai thì lớn tiếng một chút, nói rõ một chút.” Cô còn muốn hiểu rõ trên người nữ chính xảy ra chuyện gì đây, thẳng thắn một chút không tốt sao? Che che giấu giấu thì hay ho gì chứ?

Ôi trời, cô tức giận làm gì chứ.

Mắng Hầu Tuấn xong, cô cảm thấy những từ tiếng anh mình vừa học xong lại càng thêm rõ ràng trong đầu.

Sắc mặt của Hầu Tuấn hết trắng lại xanh, cắn răng nghiến lợi nói: “Hôm nay là trường hợp đặc biệt, tôi tha cho cậu một mạng...”

“Tôi thấy cho dù cậu không tha, thì cũng không bắt được tôi đâu.” Tống Ỷ Thi lại đảo mắt xem thường.

Tuyển thủ đầu tiên đã lên đài bắt đầu diễn thuyết.

Phần lớn ống kính, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trên người cậu ấy, bao gồm cả mấy nhà tài trợ, nhân viên công tác ở đài truyền hình với mấy giáo viên nổi tiếng trong giới đứng ở khu vực chờ phía sau màn.

Sở Nghệ Niên mặc áo khoác màu đen, đeo khẩu trang, kính râm, đứng ở giữa không ăn khớp với hoàn cảnh.

Nhưng cũng không ai nghĩ tới, một giây trước vị ảnh đế Sở này còn ở hoạt động thương nghiệp, một giây sau đã xuất hiện ở chỗ này, cho nên nhất thời cũng không có người nào chú ý tới anh.

Trợ lý của anh thì ngược lại thấp tha thấp thỏm ở bên cạnh bảo vệ, tùy thời xử lý tình huống xung quanh.

Ngay lúc tinh thần đang vô cùng căng thẳng, đột nhiên cậu ấy nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Cậu ấy không khỏi mờ mịt quay đầu nhìn cậu Sở, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì à?”

Sở Nghệ Niên “Ừ” một tiếng, nói: “Thấy người trợn trắng mắt.”

Trợ lý: ?

Sở Nghệ Niên tiếp tục nói: “Mắt trợn trắng nhưng vẫn rất đẹp mắt.”

Trợ lý: ? ? ?

Sở Nghệ Niên không nhìn sắc mặt trợ lý, đột nhiên tâm trạng của anh trở nên tốt hơn nhiều.

... Tống Ỷ Thi không chỉ lạnh mặt đối với một mình anh. Đôi khi cô ấy vừa mỏng mạnh vừa mềm mại, cứ như khẽ chọc một cái là sẽ để lại một dấu vết trên da. Nhưng có đôi khi lại giống như một quả pháo nhỏ, nói không vui là không vui, nói mặc kệ thì mặc kệ.

Trợn mắt một cái, cũng là dáng vẻ thiếu nữ linh động xinh xắn.

Trợ lý vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ không thể hiểu nổi, không thể tin được.

Mắt trợn trắng còn rất đẹp mắt?

Đẹp mắt chỗ nào?

Ai trợn mắt mà còn đẹp mắt vậy? ? ?

Rốt cuộc cậu Sở xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi? Tuổi còn trẻ mà đã mù rồi sao?

Ban tổ chức rất nhanh gọi đến tên Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi hít sâu một hơi.

Bản thảo diễn thuyết của Thẩm Diệu Chu ngày đó quả thật viết tốt hơn nhiều so với cô, cô cũng không thể nói sai được, nếu không Thẩm Diệu Chu lòng dạ hẹp hòi mang thù thì làm sao bây giờ?

Tống Ỷ Thi chớp chớp mắt, xua tan đi sự do dự trong lòng, chậm rãi đi lên đài.

Đèn flash đột nhiên chớp nháy liên tục, tất cả truyền thông đều rất vui vẻ khi chụp lại hình ảnh của thiếu nữ xinh đẹp động lòng người trên đài.

Ánh mắt Tống Ỷ Thi lướt qua, đột nhiên thoáng nhìn thấy Ung Dương dưới đài.

Meo meo meo?

Không phải cậu đã đi tham gia cuộc thì dù lượn gì đó rồi sao?

Hầu Tuấn đứng ở phía sau đài thoáng nhìn thấy vẻ căng thẳng trên mặt Tống Ỷ Thi, lập tức cười lạnh một tiếng trong lòng, nhưng không đợi cậu ta cười lạnh xong, đột nhiên Tống Ỷ Thi đưa tay cầm Microphone, đôi mắt rủ xuống, nhẹ nhàng mở miệng bắt đầu phần diễn thuyết của cô.

Chủ đề diễn thuyết hôm nay là “tình yêu và hòa bình”, có thể nói đến những điều nhỏ nhặt, cũng có thể liên quan đến chủ đề muôn thuở của nhân loại, hòa bình thế giới.

Bản thảo diễn thuyết của Thẩm Diệu Chu nói về chiến tranh và hòa bình.

Bản thân Thẩm Diệu Chu cũng không giàu tình thương, thậm chí cậu ấy rất khó chung tình với người khác, nhưng cậu ấy giỏi ngụy trang. Bản thảo diễn thuyết dưới ngòi bút của cậu ấy rất dễ lấy được cảm xúc của mọi người. Đôi mắt Tống Ỷ Thi rủ xuống, sau khi cố gắng không nhìn tới Ung Dương, lông mi của cô hơi rung động, giọng nói dễ nghe lại lưu loát, từng chút một kéo mọi người chìm vào trong nội dung của bản thảo diễn thuyết.

Chiến hỏa, trôi dạt khắp nơi.

Kêu gọi hòa bình.

Đề tài thảo luận rất phổ biến, lại lần nữa nghe thấy tin những đứa trẻ gầy trơ xương, cho đến hạnh phúc hôm nay.

Thẩm Diệu Chu sinh hoạt mấy năm ở nước ngoài đã đặt được một nền móng vững chắc cho bài phát biểu này.

【... Không nói đến nội dung diễn thuyết đặc sắc như thế nào, mà riêng khả năng đồng cảm của bạn học này cũng quá mạnh rồi! 】

【 A a a nhìn qua cô ấy giống như rất khổ sở, trên thế giới sao lại có thể có thiếu nữ có bộ dạng thuận theo mắt cúi xuống, nước mắt lưng tròng, động lòng người như vậy chứ? 】

【 Chị em hàng trước tránh ra, để tôi phiên dịch! 】

【 Bản thân diễn thuyết có một điểm rất quan trọng đó là, cần đưa tất cả người nghe vào cảm xúc trong bản diễn thuyết, đi theo người diễn thuyết, cùng sinh ra cảm xúc giống người diễn thuyết... Năng lực của cô ấy rất mạnh! 】

Đột nhiên người xem online liên tục tăng lên.

Ngay lúc cô sắp nói xong một đoạn cuối cùng, đột nhiên Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên.

Vô số ánh sáng ngưng tụ trong ánh mặt của cô.

Cô nhẹ nhàng xoay người cúi đầu.

Thẩm Diệu Chu với Sở Nghệ Niên gần như đồng thời nhìn chằm chằm phương hướng của cô hơi nheo mắt lại.

Mà học tra Ung Dương ngồi ở vị trí tốt nhất để thưởng thức giữa khán đài: ? ? ?

Cái này toàn là nói cái quái gì vậy?

Ông đây một câu cũng nghe không hiểu!

Chỉ nghe thấy cái gì mà war với peace!

Ung Dương áp chế bực bội xuất hiện dưới đáy lòng, cậu bóp chặt đầu ngón tay.

... Chỉ là cảm thấy ngón tay rất ngứa, muốn xông tới, xoa xoa bờ mi rung động của cô.

Mà ở một nơi xa tại thành phố Hải.

Mấy vị phu nhân hào môn tụ tập trong một thẩm mỹ viện.

Ngoại trừ cái gì Kim phu nhân, Trần phu nhân, còn có mẹ của Ung Dương - Y Mỹ Tâm, còn có Liên phu nhân với đứa con gái bà ta mang tới.

Y Mỹ Tâm cười chào hỏi đối phương.

Liên phu nhân thụ sủng nhược kinh* đẩy Liên Phi ra phía trước.

*Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Liên Phi nhớ lại bài đăng chướng mắt mà mình nhìn thấy kia, cô ấy tiến lên nhíu mày lại lộ ra gương mặt vừa lo lắng vừa nghi ngờ nói: “Dì Y, hình như hôm nay cậu Ung không đi học, có phải cậu ấy đến thành phố Kinh rồi không?”

Y Mỹ Tâm run lên: “Đi thành phố Kinh?”

Hình như là đuổi theo một nữ sinh học cùng lớp một với bọn họ đến thành phố Kinh. Lời này lăn lộn mãi trong lòng Liên Phi, lăn đến yết hầu. Liên Phi mím môi đang định nói.

Kết quả đột nhiên Kim phu nhân đằng sau cười mở miệng giành nói trước: “Chị Y, chị không xem tin tức sao?”

“Tin tức gì?”

“Cậu Ung nhà chị đến thành phố Kinh xem cuộc thi tiếng anh gì đó, thấy xem say sưa vui vẻ lắm. Trong tin tức quay được cậu đó!”

“Đúng đúng, trên mạng còn có rất nhiều người khen cậu đẹp trai...” Trần phu nhân cũng mở miệng theo.

Lúc này Y Mỹ Tâm che miệng nở nụ cười: “Ôi cái này, không phải là gần đây đột nhiên thích học tập sao? Không được, chờ nó trở về, tôi phải thưởng cho nó mới được!”

“Đó là cuộc thi gì vậy? Các bà kể tỉ mỉ lại cho tôi một chút xem.” Y Mỹ Tâm dứt khoát ném bài trong tay đi, nghiêm túc hỏi.

“...” Nhìn thấy Y Mỹ Tâm nở nụ cười xán lạn trên mặt, lời của Liên Phi đã ra đến khóe miệng, lập tức nuốt vào toàn bộ.