Sở Nghệ Niên ngắm nhìn thật kỹ biểu cảm của Tống Ỷ Thi. Cho dù là đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên, hay đôi môi liếm nhẹ của cô khi lo lắng, cái cau mày nhẹ giữa hai hàng lông mày nhanh chóng được giãn ra…Anh đều nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.
“Vừa rồi hình như anh thấy em làm rơi đồ…” Sở Nghệ Niên nói, lập tức đem toàn bộ sự chú ý tập trung lên người anh.
“Chẳng trách Sở Nghệ Niên đột nhiên xuất hiện, hóa ra là bởi vì nhìn thấy Tống Ỷ Thi đánh rơi đồ sao?” Có người nhỏ giọng nói.
Sở Nghệ Niên giơ tay, tùy tiện chỉ về một phương hướng: “Hình như ở phía bên kia, mọi người có thể qua đó tìm xem. Là một chiếc khuyên tai đúng không?”
Tống Ỷ Thi không nói gì, thở phào nhẹ nhõm.
Quách Viên và những người khác không đợi Tống Ỷ Thi xác nhận, lập tức đi theo hướng Sở Nghệ Niên chỉ.
Vì khuyên tai có kích thước khá nhỏ nên mọi người phải cúi gập người nhìn xuống đất, cố gắng phân biệt dấu vết của chiếc khuyên tai trên mặt đất đầy tuyết trắng xóa…
“Khuyên tai màu gì?” Kỷ Vũ Hàng nghĩ tới vấn đề này đầu tiên, lập tức ngẩng đầu hỏi.
Kết quả là khi cậu ấy nhìn lên mới phát hiện, Tống Ỷ Thi đang đứng cách băng ghế dài không xa đã biến mất.
Người đâu rồi?
Kỷ Vũ Hàng tiếp tục nhìn quét qua xung quanh một vòng rộng hơn.
Nhưng bởi vì cậu ấy đã nhìn chằm chằm tuyết trắng trên mặt đất quá lâu nên hơi lóa mắt, tầm mắt không rõ ràng, không tìm thấy nổi bóng dáng của Tống Ỷ Thi.
Chắc cậu ấy đã đi đến nơi khác tìm rồi chăng?
Kỷ Vũ Hàng thầm nghĩ, sau đó không chịu thua mà tiếp tục cúi đầu tìm. Cậu ấy không tin không thể tìm ra được một chiếc khuyên tai nhỏ.
Tống Ỷ Thi bước ra khỏi khu trượt tuyết trong nhà, Sở Nghệ Niên cũng đi theo cô. Còn có một số người hâm mộ lẻ tẻ muốn đi theo, nhưng vừa bước ra ngoài đã bị trợ lý của Sở Nghệ Niên chặn lại, giám đốc Uông lập tức tiến lên trấn an dỗ dành, mấy người hâm mộ không biết nên nói gì, cũng không có cơ hội đuổi theo.
Tống Ỷ Thi đi vòng ra phía sau tòa nhà khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
Khu nghỉ dưỡng Xương Du được bao phủ bởi một màu xanh bát ngát, khắp nơi đều có bụi cỏ và cây cối mọc um tùm. Ở đây cũng vậy, đều có cây cối che phủ, đứng ở góc này không quá lộ liễu.
Tống Ỷ Thi vốn muốn tận dụng cơ hội để chuồn đi, nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy quá rõ ràng, hơn nữa với đôi chân dài của Sở Nghệ Niên nên anh đi rất nhanh, muốn thoát khỏi cũng khó.
Tống Ỷ Thi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc kìm nén sự thôi thúc này.
Khi cô quay người lại, lần đầu tiên Tống Ỷ Thi thoáng thấy nụ cười trên khuôn mặt ngàn năm không thay đổi của Sở Nghệ Niên, trông giống như một người đàn ông dịu dàng, nhưng thực ra lại là một nụ cười cứng nhắc giống như người máy. Cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh.
Ánh mắt sắc lạnh.
Trong giây lát Tống Ỷ Thi giật mình.
Cô chưa bao giờ thấy Sở Nghệ Niên như thế này.
Không đúng…anh tức giận cái gì vậy? Cô còn chưa giận thì thôi.
Tống Ỷ Thi chép miệng, không nói gì.
Lúc này nếu ai mở miệng trước thì sẽ có quyền cho đối phương lên tiếng.
Sở Nghệ Niên im lặng nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi, bắt đầu quan sát cô một cách cẩn thận. Hình ảnh Tống Ỷ Thi mũm mĩm trong bộ đồ trượt tuyết bước ra ngoài, bước được hai bước ngã một lần hiện lên trong tâm trí anh.
…Giống như một chú mèo con.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Sở Nghệ Niên.
Giống như một chú mèo, kiêu ngạo và hay gắt gỏng.
Tính tình không dễ chọc vào, nếu lỡ trêu đúng điểm sẽ giơ móng vuốt lên.
Giống y như một chú mèo con, dễ thương đáng yêu.
Sở Nghệ Niên đánh giá Tống Ỷ Thi, nhưng Tống Ỷ Thi không thể đợi được nữa.
Chơi trò đấu tâm lý với người này thật sự vô dụng.
Trong lòng Tống Ỷ Thi thầm thốt lên một câu “tôi khinh”, sau đó hơi híp mắt lại, gượng cười: “Anh cũng tới nơi này chơi sao?”
Nếu không nhanh chóng đuổi anh đi, một lúc nữa mấy người Quách Viên nhất định sẽ đi tìm cô.
Sở Nghệ Niên gật đầu: “Ừ.”
Tống Ỷ Thi giơ tay lên, giống như một chú mèo chiêu tài được lập trình sẵn để vẫy tay: “Vậy em không làm phiền anh nữa, em đi trước đây, tạm biệt.”
Anh có thể thấy cô đang nói cho có lệ.
Nhưng vào lúc này đây, thật kỳ lạ là từ đáy lòng Sở Nghệ Niên không cảm thấy tức giận, thậm chí còn nghĩ trông cô thật buồn cười, thật đáng yêu.
Anh hỏi nhỏ: “Em đi đâu?”
Tống Ỷ Thi định rời đi, nhưng đã bị anh giữ lại.
Tống Ỷ Thi quay người nói: “Em vừa nói rồi mà, em đi ăn cơm.”
“Cùng với bọn họ? Mấy người bạn học kia sao?”
“Đúng vậy.”
“Một đám nhóc con không có ý tốt, ăn cùng bọn họ thì có gì tốt?” Sở Nghệ Niên thản nhiên nói.
Tất nhiên, chỉ dựa vào tuổi tác và địa vị của anh là quá đủ để đánh giá nhóm người hạng ba này.
Tống Ỷ Thi chớp mắt, vẻ mặt như đang không hiểu anh nói gì.
Sở Nghệ Niên ước gì anh có thể bế cô lên và mang đi.
Không phải trước kia cô khá thông minh sao?
Không muốn mặc áo khoác của anh.
Vậy mà tại sao bây giờ lại không hiểu?
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Sở Nghệ Niên đột nhiên hỏi.
Tống Ỷ Thi hơi bối rối khi nghe câu hỏi này.
“Mười, mười tám.”
Sở Nghệ Niên cúi đầu và tiến lại gần cô, đôi mắt anh tràn ngập bóng hình phản chiếu của cô.
Phảng phất ảo giác được anh nhìn chằm chằm đầy trìu mến.
Tống Ỷ Thi sốc đến mức dựng hết cả tóc gáy.
Cô tưởng tượng trong đầu, liệu đó có phải là một không? Hoặc có thể cô sẽ bị Sở Nghệ Niên đè xuống trước khi kịp cho anh một cước.
Vậy thì có vấn đề rồi, tại sao cô lại chọn gặp nhau ở chỗ lùm cây? Nếu cô bị đè xuống thì cây cỏ sẽ che khuất mất…
“Cho nên…đừng có yêu sớm.” giọng điệu của Sở Nghệ Niên không được bình thường.
“Ha…haa?” Tống Ỷ Thi từ từ lấy lại tinh thần.
Đừng…yêu sớm sao?
Những lời này có phải được thốt ra từ miệng của Sở Nghệ Niên không vậy?
Không thể nào, chỉ với một hiệu ứng cánh bướm nhỏ của cô, làm sao Sở Nghệ Niên có thể thoát ra khỏi nguyên tác được? Vậy mà anh lại nói ra những lời như vậy, thật là thất lễ, thất lễ rồi…
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Ỷ Thi, trong lòng Sở Nghệ Niên cảm thấy không vui lắm.
Anh mím môi, biểu cảm lạnh lùng.
Anh thì thầm: “Đáng lẽ anh không nên nói những lời này, nhưng hình như ông Tống và bà Vu không dành đủ sự quan tâm đến việc học hành cũng như cuộc sống của em. Nếu như em đã gọi anh một tiếng anh họ, vậy anh cũng nên có trách nhiệm với em…”
Tống Ỷ Thi há hốc miệng, cho rằng điều này là không cần thiết.
Tuy nhiên, xét việc xưng hô của Sở Nghệ Niên đối với Vu Tú và Tống Nghĩa Dũng, có thể thấy rõ anh không hề thích nhà họ Tống, bề ngoài thì dịu dàng lễ độ, nhưng trong lòng vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Không đúng…anh không thích nhà họ Tống, vậy tại sao phải chịu trách nhiệm như một người anh họ làm gì?
Trên mặt Tống Ỷ Thi hiện lên sự hoang mang.
Sở Nghệ Niên thấp giọng nói: “Đừng để Ung Dương kia…”
Anh không nói hết câu.
“Thì ra cậu Sở có quen biết với bạn Tống cùng lớp chúng tôi.” Ung Dương đột nhiên nói.
Sở Nghệ Niên đứng thẳng, bình tĩnh nói: “Thật tình cờ, cậu Ung đến đúng lúc quá.”
Ung Dương tiến lên một bước, giẫm phải cành cây khô, phát ra một tiếng “rắc rắc” rồi gãy làm đôi.
Dáng người Ung Dương cao lớn, vừa bước tới, anh và Sở Nghệ Niên đã chặn hết ánh sáng.
Tống Ỷ Thi cảm thấy bản thân giống như một bông hoa mọc ở trong góc đang rung rinh trước gió.
Không thấy được ánh sáng mặt trời, trông thật khổ sở.
Ung Dương lạnh lùng nói: “Không phải cậu Sở cố ý dẫn tôi tới đây sao? Làm mất khuyên tai? Tống Ỷ Thi ngay cả lỗ tai cũng không có xỏ, lấy đâu ra hoa tai? Động não chút đi, đều sẽ biết đây là mượn cớ mà thôi. Cậu Sở không nói cái khác, mà lại là khuyên tai, không phải đang cố ý sao?”
Ung Dương không biết rõ về Sở Nghệ Niên, ấn tượng của cậu về anh chỉ từ sự đánh giá của những người lớn tuổi trong gia đình.
Họ nhận xét rằng “Người này lòng dạ thâm sâu khó lường.”
Vào thời điểm đó, Ung Dương không quá chú ý đến việc một người đàn ông từ bỏ việc kế thừa sản nghiệp của gia đình, chạy theo nghiệp diễn viên sẽ có tính cách như thế nào.
Dù sao cậu cũng chỉ cần nhớ rằng Sở Nghệ Niên không phải loại người gì tốt đẹp.
Bây giờ người có lòng dạ thâm sâu như Sở Nghệ Niên lại đang lừa Tống Ỷ Thi đi ra ngoài.
Lừa cô ngay trước mắt cậu.
Có gì khác biệt giữa anh và Hầu Tuấn, người đã nói muốn thâu tóm Hãn Hải đâu?
Dù sao, theo quan điểm của Ung Dương, không có gì khác biệt.
Cả hai đều khiến cậu thấy tức giận.
Mà hình ảnh Sở Nghệ Niên cúi đầu, gần như đang ép Tống Ỷ Thi vào tường, khiến cậu càng thêm phẫn nộ.
…
Tống Ỷ Thi nhìn Ung Dương, rồi lại liếc nhìn Sở Nghệ Niên.
Cố ý dụ Ung Dương tới đây sao?
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Tống Ỷ Thi kinh ngạc khi phát hiện ra điều này.
…Sở Nghệ Niên đúng là Sở Nghệ Niên.
Đúng là một con lợn nái già mặc áo ngực, hết bộ này đến bộ khác! (1)
Suýt chút nữa cô đã bị anh lừa gạt, cho rằng anh thật sự đi chệch hướng so với nguyên tác, bước trên con đường thiết lập hình tượng của một người anh họ tốt bụng, ngay thẳng.
Sở Nghệ Niên bật cười, đột nhiên cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Ung Dương, giọng nói bình thản không cảm xúc: “Vừa rồi cậu Ung đã ôm Tống Ỷ Thi sao?”
Không nhắc tới thì không sao, nhưng khi Sở Nghệ Niên đột nhiên nhắc đến, theo bản năng Ung Dương rút ngón tay về, giống như cảm nhận được cảm giác đang khiêng Tống Ỷ Thi qua một lớp găng tay…
Đúng.
Đúng là ôm.
Sở Nghệ Niên nghĩ cô là ai vậy? Dám hỏi những câu như thế?
Ánh mắt Ung Dương lạnh như băng, vừa định mở miệng.
Tống Ỷ Thi đứng ở một bên cắt ngang: “Cái gì cơ, đó mà là ôm sao? Rõ ràng là khiêng. Anh đã bao giờ thấy người ta khiêng cái bao tải chưa? Em còn tưởng rằng cậu ấy định khiêng em lên đỉnh đồi rồi ném xuống vì không thấy em động đậy cơ, làm em sợ muốn chết.”
Tống Ỷ Thi vừa nói vừa giơ tay vỗ ngực với vẻ mặt dữ tợn như thể đang buộc tội.
Ung Dương: “...”
Trông cậu ác đến mức lúc nào cũng muốn lăn người ta như một quả bóng bowling sao?
Sở Nghệ Niên: “...”
…Tống Ỷ Thi nghĩ như vậy, cô còn chưa muốn yêu sớm vậy đâu.
Bầu không khí mơ hồ mờ ám lập tức tan biến.
Mình đúng là một con quỷ nhỏ ranh mãnh mà.
Tống Ỷ Thi thầm nghĩ.
Dung Hiểu Dao đã ngồi im trong đình rất lâu.
“Rốt cuộc anh Sở đi đâu vậy? Bao giờ mới trở về…”
(1): Lợn nái già mặc áo ngực là câu chuyện ngụ ngôn dân gian. Vì lợn nái nhiều vú nên nếu mặc áo lót cho lợn nái già thì phải mặc nhiều cặp, hết bộ này đến bộ khác. “Lợn nái già mặc áo ngực, hết bộ này đến bộ khác” là ẩn dụ cho một người làm việc rất có hệ thống và có tính liên kết, có logic mạch lạc, cũng dùng để chỉ những người lừa lọc, giở hết trò này tới trò khác để đạt được mục đích.