Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 39: Đáng yêu




“Click click” tiếng bấm con chuột máy tính vang lên không ngừng. Hình ảnh trên màn hình máy tính lại di chuyển. Thẩm Diệu Chu không hề thấy phiền mà đọc lại một lần nữa.

“…Chuyện là như vậy.” Người đứng ở phía dưới cúi lưng, thấp giọng kết luận những gì mình vừa nói.

Trong nhất thời, cả căn phòng rơi vào im lặng.

Người bên cạnh không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu Chu, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Thẩm Diệu Chu thì thật là quá khó để phán đoán cảm xúc cùng ý nghĩ của cậu ấy. Người bên cạnh bỗng cảm thấy sợ hãi nên chỉ còn cách quay đầu lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trung niên đang ngồi trên ghế sô pha bên kia.

Người phụ nữ đó là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của bố Thẩm, tên là Viên Lị. Khi Thẩm Diệu Chu trở về Trung Quốc thì bà ta cũng trở về Trung Quốc cùng cậu ấy.

Viên Lị đón lấy ánh mắt của chú ta cũng không kìm được nhìn về phía Thẩm Diệu Chu.

“Chu Chu, con xem, chú Lâm vẫn đang còn chờ...”

Thẩm Diệu Chu vẫn không nói năng gì. Ngón tay của cậu ấy vẫn đang đặt trên con chuột, tư thế thoải mái mà đúng mực, cậu ấy ngồi trên một chiếc ghế da, dáng người rất thẳng như thể một viên ngọc vô giá trên kệ vốn để nhiều châu báu. Có thể khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng cũng khiến họ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

Mà trong lòng Lâm Trung lúc này cũng cảm thấy ớn lạnh.

Viên Lị không thể ngồi yên được nữa, bà ta không thể không đứng dậy đi đến phía sau Thẩm Diệu Chu. Bà ta muốn xem những gì mà cậu ấy đang xem.

Hình ảnh trên màn hình nhanh chóng đập vào mắt bà ta khiến bà ta không khỏi giật mình.

Đây là tất cả những gì mà cậu ấy đã xem đi xem lại từ nãy đến giờ ư?

Chỉ là một video bài phát biểu tiếng Anh?

Viên Lị nhìn kỹ lại một lần nữa.

Ở giữa màn hình, cô gái đứng trên sân khấu khá xinh đẹp. Dáng người cô mảnh khảnh, chiếc váy đồng phục tôn lên những đường cong khá hoàn hảo của cô. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao để lộ rõ ​​những đường nét thanh tú trên gương mặt.

Viên Lị như đóng băng tại chỗ.

Lâm Trung ở đối diện nhìn thoáng qua vẻ mặt của bà ta, nhất thời càng thêm lo lắng.

Bà ta đã thấy gì vậy?

Và tại sao hai người họ không nói chuyện?

Lúc này, đoạn video này vừa phát xong thì Thẩm Diệu Chu giơ tay điều chỉnh vị trí của tai nghe bluetooth, ở trong thư mục bấm vào một đoạn video khác và ấn bắt đầu phát.

Viên Lị nhìn chằm chằm vào video đó và phát hiện ra đó vẫn là một video bài phát biểu bằng tiếng Anh! Cô gái trong video cũng không thay đổi...chỉ là góc máy thay đổi thôi!

Lần này camera gần hơn, hiện rõ ngũ quan của cô gái... Đôi môi cô liên tục hé ra khép lại, đôi mắt cô đôi khi nhướng lên lại có lúc cụp xuống. Bất kể cô thực hiện một động tác nhỏ như thế nào, thì cũng mang một hương vị khác nhau.

Thẩm Diệu Chu dường như đang đánh giá cao một tác phẩm nghệ thuật từ nhiều góc độ.

Viên Lị cứng ngắc đứng ở nơi đó, nhất thời quên cả nói chuyện.

Hai người họ đứng đó, một người đứng một người ngồi xem không biết đã qua bao lâu. Mà Lâm Trung cứ như vậy đợi liền một giờ đồng hồ.

Sự im lặng cuối cùng đã bị phá vỡ bởi một nhạc chuông điện thoại di động.

Thẩm Diệu Chu nhấc điện thoại, sau khi kết nối thì chỉ khoảng ba phút sau cậu ấy cúp máy.

Vào lúc này cậu ấy mới ấn tạm dừng video trên màn hình máy tính, quay đầu nhìn Lâm Trung. Hai chân của Lâm Trung cũng vì đứng đợi mà phát đau.

“Tôi đã biết chuyện rồi, chỉ là đều do Lâm Quyền xử lý, vậy thì trách nhiệm cùng quyền lợi đều ở trong tay hắn ta, chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.” Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt nói.

Lâm Trung không ngờ rằng mình đợi chờ lâu như vậy chỉ đổi lấy kết quả như vậy, khuôn mặt của chú ta gần như không giữ được bình tĩnh nữa.

“Không phải chuyện ở trong nước do cậu quyết định hay sao?” Lâm Trung nói, đột nhiên chú ta nghĩ tới một chuyện. Chú ta cúi đầu nói: “Hôm nay làm phiền cậu rồi, tôi trở về suy nghĩ một chút, trở về suy nghĩ thật cẩn thận.”

Thẩm Diệu Chu đứng dậy: “Đi thong thả, tôi không tiễn chú nữa.”

“Không dám, không dám phiền cậu tiễn.” Lâm Trung khom người lui ra ngoài.

Viên Lị đứng phía sau Thẩm Diệu Chu, lúc này dường như đã tỉnh táo lại, đặt tay lên vai Thẩm Diệu Chu, nhẹ nhàng thuyết phục: “Chú ấy dù sao cũng là người trước kia theo bố con lập nghiệp, sao con lại đối đãi với chú ấy như thế?”

“Chú ấy đến cầu xin tôi, vốn đã là sai lầm. Làm tôi phật ý cũng không sao, bố tôi đồng ý cho tôi trở về Trung Quốc cũng là vì muốn tôi đắc tội với họ...”

Viên Lị lúng túng nói: “Con không thể nói như vậy được. Là do ông ngoại của con đã cố gắng hết sức để con trở về Trung Quốc, nên bố con mới đồng ý. Làm sao lại muốn con đắc tội với bọn họ cơ chứ?”

Thẩm Diệu Chu không nói nữa.

Cậu ấy ngồi lại trên chiếc ghế da, đột nhiên hỏi: “Mẹ có muốn xem không?”

Viên Lị do dự một chút, gật đầu nói: “Xem chứ.”

Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng một lần nữa. Cả hai vẫn im lặng, lại cùng nhau nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tống Ỷ Thi ở bên này hắt xì một cái.

Cô đã rời Khu nghỉ dưỡng Xương Du nhưng không quay lại ngay mà một mình bắt xe buýt đi vòng quanh thành phố.

Tống Ỷ Thi đã lâu không về nhà. Vu Tú không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Vu Mẫn nói là cô không thể đến ăn cơm cùng nhau được. Vu Mẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài thất vọng mà cúp máy.

Vu Mẫn cũng đặc biệt gọi Sở Nghệ Niên. Sở Nghệ Niên cũng nhanh chóng nhận máy.

“Thi Thi vẫn đang chơi bên ngoài với các bạn học của con bé. Con bé nói là nó đã chuyển từ Khu nghỉ dưỡng Xương Du đến một nơi khác để chơi rồi. Mẹ con bé cũng không thể biết con bé đã đi đâu. Xem ra lần sau chúng ta chỉ có thể cùng nhau ăn tối thôi....” Giọng Vu Mẫn mang theo một chút u sầu.

“Vâng, con hiểu rồi.” Sở Nghệ Niên nhẹ nhàng trả lời.

Dù sao thì anh cũng đã gặp cô ở Biệt thự Xương Du rồi, hai người cũng đã nói hết mọi chuyện, nên việc ngồi xuống dùng bữa cũng trở thành một chuyện vô nghĩa.

Vu Mẫn cẩn thận xác định một lúc, nhưng không nhận ra một chút thay đổi cảm xúc nào từ giọng nói của Sở Nghệ Niên. Dường như anh chỉ nói về một vấn đề tầm thường, không đáng nhắc đến. Vu Mẫn mím môi dưới rồi cúp điện thoại.

Tống Ỷ Thi trở về nhà sau bảy giờ tối. Sau đó cô tắm rửa sớm và ngủ thiếp đi.

Thấy cô hòa thuận với các bạn cùng lớp, Vu Tú lại cảm thấy vui mừng, làm sao mà hỏi thêm gì nữa chứ? Hơn nữa, Tống Ỷ Thi thực sự rất hiểu chuyện, cô cũng không đòi thêm tiền.

Dù sao cũng đã cùng người thân đoàn tụ, sau này sẽ có nhiều lần ngồi lại cùng nhau ăn cơm, một hai ngày cũng không vội. Nghĩ đến đây, Vu Tú cảm thấy yên tâm hơn.

Ngày hôm sau, Tống Ỷ Thi đến trường một mình như thường lệ.

Vừa bước vào cổng trường, cô đã đụng phải Mạc Tiếu Phàm. Mặt Mạc Tiếu Phàm cúi gằm xuống, trông cô ấy hơi phờ phạc, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước.

Khi Tống Ỷ Thi nhìn thấy cô ấy, thì cô ấy cũng nhìn thấy Tống Ỷ Thi. Ánh mắt hai bên chạm nhau.

Tống Ỷ Thi khẽ gật đầu với cô ấy: “Chào buổi sáng.”

Mạc Tiếu Phàm há miệng thở dốc một hơi.

Đúng thế. Chào buổi sáng... mình đến sớm như vậy làm gì chứ?

Mạc Tiếu Phàm vừa định nói, hôm nay tôi không đến học sớm như vậy thì Tống Ỷ Thi đã đi rồi. Mạc Tiếu Phàm không còn cách nào khác ngoài việc đêm toàn bộ những lời định nói nuốt trở về.

Lúc này, có người từ phía sau đi tới, hỏi: “Chị Mạc, làm sao vậy? Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm...”

“Còn không phải do Tống Ỷ Thi…” Lúc này, Mạc Tiếu Phàm mới sửng sốt. Còn không phải Tống Ỷ Thi, Tống Ỷ Thi đã làm chuyện gì? Tống Ỷ Thi đã khiến bản thân cô ấy không hài lòng ở đâu? Thực ra, chính cô ấy cũng không thể tự mình giải thích được.

Chẳng lẽ là do điểm của Tống Ỷ Thi quá tốt? Tốt đến mức khiến người ta lo lắng, muốn bắt chước cô ư?

Mạc Tiếu Phàm dùng sức cau mày, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cô ấy không đáp lại người phía sau nữa mà sải bước về phía trước.

Người kia vẫn đứng ở nơi đó, lẩm bẩm nói: “Cậu ấy vừa mới nói đến Tống Ỷ Thi nhỉ?”

“Nói Tống Ỷ Thi cũng không lạ, cậu ấy thích hội trưởng Thẩm như vậy, thấy hội trưởng Thẩm cùng nhau đến thủ đô dự thi với Tống Ỷ Thi không thấy khó chịu mới là lạ.”

Người nọ tự lẩm bẩm mấy câu rồi cũng ngừng nói.

Bên này thì Tống Ỷ Thi cũng đã bước vào lớp.

Đầu tiên cô liếc nhìn vị trí của Ung Dương. Chà, không có ở đây.

Quách Viên thế mà đến thật sớm, liền chào Tống Ỷ Thi trước.

“Thi Thi, ra đây.”

Tống Ỷ Thi nghi hoặc đi tới, Quách Viên nhét một hộp cơm vào tay cô: “Cái này là mình mang đến cho cậu đó, bữa sáng kiểu Quảng Đông của dì mình, dì ấy làm món này rất ngon đó.”

Tống Ỷ Thi sững sờ.

Hả? Mọi chuyện đã phát triển từ mang sôcôla thành mang cơm hộp rồi sao?

“Tống Ỷ Thi! Bánh vòng chiên này, cậu có muốn ăn không? tôi có mang đến đấy! Đầu bếp nhà tôi chuyên làm bữa sáng Bắc Kinh đấy!” Một cậu bé đưa tay ra và đưa cho Tống Ỷ Thi một hộp cơm trưa.

“Dẹp đi, cậu còn muốn cho Tống Ỷ Thi uống sữa đậu nành nữa hả?”

“Ăn của tôi đi, tớtôi mang theo bánh mì nướng mật ong, bánh cá và cả bánh kẹp nữa! Nhà tôi đặc biệt thuê một đầu bếp làm món tráng miệng kiểu Nhật đấy. Chắc cậu biết thị trấn Kyougetsu chứ? Người đầu bếp mà gia đình tôi thuê từng là đầu bếp ở đó.”

“Tôi, tôi , tôi mang đến kẹo sơn tra và bánh bốn màu... cậu có muốn không?”

Một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu Tống Ỷ Thi.

Tại sao những người này trở nên nhiệt tình hơn với cô chỉ sau một đêm vậy? Đây có phải là sức mạnh của dạy kèm không?

Tống Ỷ Thi vươn tay nhặt một cái hộp, lễ phép hỏi: “Ngày mai tôi dẫn mọi người đi mua Hoàng Cương Mật Quyển nhé?”

Những người ở phía đối diện đều đóng băng.

“Quà đáp lễ này tốt đấy, nhưng không cần thiết đâu.”

“Đúng thế, chúng tôi đã mua rồi, nên chúng tôi ... không cần mua nữa đâu.”

Bọn họ cười ngượng nghịu với Tống Ỷ Thi ba tiếng.

Tống Ỷ Thi cũng cười ngọt ngào, sau đó đưa tay nhận lấy từng chiếc hộp cơm.

Thấy cô đã nhận lấy, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Quách Viên nói rất đúng! Người bạn mới này đã từng bị chấn thương tâm lý ở trường Trung học Phong Thủy, vì thế nên mọi người cần quan tâm chữa lành cho cô. Bằng cách này, thì cô cũng sẽ biết là bọn họ khác với học sinh ở trường Trung học Phong Thủy. Bọn họ rất tốt với cô đấy!

Tống Ỷ Thi quay trở lại chỗ ngồi của mình, khó khăn nhét từng chiếc hộp cơm vào ngăn bàn. Sau đó, cô nghe thấy bạn cùng bàn bên cạnh nghiến răng nói: “Chắc chắn là không có ý tốt.”

“Hả?” Tống Ỷ Thi quay đầu nhìn cô ấy.

“Bọn họ không phải người tốt, đột nhiên đối với cậu như vậy, cũng không biết bọn họ đang tính toán cái gì.” Bạn cùng bàn đè nén lửa giận, trầm giọng nói.

“Nhưng bọn họ cũng không phải người xấu.” Tống Ỷ Thi suy nghĩ một chút nói.

“Dù sao… dù sao cậu cũng phải cẩn thận.” Bạn cùng bàn hạ giọng nói: “Ung Dương… trước đó đánh chết người ta.”

Tống Ỷ Thi sửng sốt một chút: “Làm sao mà cậu biết được?”

“Trong trường đồn thổi như thế. Những người đó vẫn rất sùng bái cậu ta… nên bọn họ không phải là người tốt.”

Ung Dương được bạn cùng bàn của cô nhắc đến là người không bao giờ đến lớp.

Tiết thứ tư trong buổi sáng hôm nay là tiết thể dục.

Tống Ỷ Thi không bao giờ chểnh mảng trong lớp, nên cô cũng không bỏ lỡ bất kỳ bài tập chạy bền, hít xà ngang và ném bóng. Cô phấn đấu để có một cơ thể như thép càng sớm càng tốt.

Nhưng mà giả thiết cơ thể của nguyên thân đã hạn chế cô.

Không được bao lâu cô đã đổ mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển. Các bạn cùng bàn của cô, kể cả những học sinh đạt thành tích tốt ở xung quanh cô, bình thường cũng không vận động nên tất cả đều thở hổn hển.

“Không, không cố được nữa...” cô bạn cùng bàn hét lên khiến chiếc kính của cô ấy rơi xuống đất.

Tống Ỷ Thi sợ cô ấy dùng một chân dẫm nát mắt kính nên liền cúi người nhặt lên, đưa cho cô ấy ròi mở miệng nói: “Kiên trì một lát nữa...”

Bạn cùng bàn sờ lung tung lấy để chạm vào tay Tống Ỷ Thi rồi cầm lấy kính lại đeo vào.

Cô ấy đối mặt với Tống Ỷ Thi đang nói chuyện với mình.

Khuôn mặt cùng bàn vốn đã đỏ lên vì vận động mạnh bỗng chốc lại càng đỏ hơn. Bạn cùng bàn nhỏ giọng rên rỉ: “Cậu, đừng nhìn tôi ...”

Tống Ỷ Thi:?

Bạn cùng bàn: “Tôi, tôi sẽ không nhịn được, tim đập rất nhanh.”

Tống Ỷ Thi: “Đó là bởi vì cậu chạy thôi.”

Bạn cùng bàn: “Không, không phải vì chạy.”

Đằng xa là lớp số chín có cùng tiết thể dục với bọn họ, Mạc Tiếu Phàm ngồi giữa lớp số chín, trông đặc biệt bắt mắt.

Một nhóm các cô gái vây quanh tạo thành một vòng tròn xung quanh cô ấy.

Bọn họ không chạy bền chứ đừng nói đến chơi bóng, bọn họ chỉ ngồi đó và chỉ về hướng của lớp số ba.

“Tống Ỷ Thi thực sự giỏi dụ dỗ mọi người.”

Đúng vậy.

Mạc Tiếu Phàm không nói gì cả mà nhìn chằm chằm về hướng của Tống Ỷ Thi, khi thoáng nhìn thấy cô, cô ấy đột nhiên nhớ đến cảnh cô nhìn mình trước xe buýt với ánh mắt trìu mến.

Mạc Tiếu Phàm nhìn đi chỗ khác.

Đúng thế! Thực sự biết câu dẫn người khác! Ai cũng câu dẫn cả!

...

Sau giờ học thể dục, Tống Ỷ Thi rửa mặt và quay trở lại lớp học. Mặc dù thể chất của cô có vẻ vẫn còn yếu, nhưng cô cảm thấy nếu mình có bảng điều khiển hệ thống thì nó sẽ hiển thị “Điểm thể chất +1” trên bảng điều khiển ngay bây giờ!

Sau đó, cô sẽ được +1 mỗi tuần, +1 mỗi tuần và sẽ có một ngày có có con chuột ở tay thôi!

Tống Ỷ Thi tự tin lấy đồ ăn mà mọi người cho vào buổi sáng từ trong ngăn bàn ra.

Chỉ cần ăn món này vào buổi trưa thì có thể tiết kiệm rất nhiều tiền! Thật tuyệt mà!

Trong phòng học lúc này không có ai, sau khi kết thúc tiết thể dục, mọi người trực tiếp rời trường, hoặc là đi căn tin ăn cơm trưa.

Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh mở nắp hộp cơm của Tống Ỷ Thi.

Sau một tiếng “cạch” nhẹ, là tiếng bước chân.

“Này.” Một giọng nữ từ ngoài cửa truyền đến.

Tống Ỷ Thi không ngẩng đầu lên.

“Này!” Giọng nói trở nên to hơn, thậm chí còn có chút tức giận.

Tống Ỷ Thi cắn một miếng bánh vòng chiên.

Không khí nóng đã làm mềm lớp da ngoài cùng, thực ra ăn cũng không ngon lắm nhưng Tống Ỷ Thi vẫn khá vui vẻ thưởng thức.

Cố tình lại bị quấy rầy vào lúc này. Haizz.

Tống Ỷ Thi đậy lại nắp hộp, lau ngón tay lần nữa rồi ngẩng đầu lên.

Có mấy nữ sinh đứng ở cửa lớp số ba, tất cả đều trông rất xa lạ, chắc là học lớp khác.

“Tao muốn nói chuyện với mày.” Đối phương nói chung là chịu không nổi nữa liền trực tiếp xông vào lớp số ba rồi đi tới cạnh Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi đặt lại hộp cơm vào ngăn bàn, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đối phương cười lạnh một tiếng, bộ dáng rất giống em gái trong phim ‘Người trong giang hồ’: “Có chuyện gì sao? Có chuyện gì hay không chẳng phải bản thân mày biết rõ nhất không phải sao? Bây giờ ai chẳng biết không được nhắc đến mày trên Tieba của trường. Ung Dương sẽ khiến mọi người xóa bài đăng, có phải mày rất tự hào không?”

Tống Ỷ Thi: ?

Tự hào?

Tôi phải tự hào gì cơ?

Còn có chuyện nữa này, sao tôi không biết?

Tống Ỷ Thi thầm nghĩ khó trách lần trước cô lướt Tieba cũng không thấy gì. Nhưng mà sao chuyện này lại liên quan đến Ung Dương? Khi đó cô và Ung Dương còn chưa nói chuyện với một lời nào!

Ồ, chắc vì lần cô tặng hồng ngọc cho Ung Dương, có lẽ lúc đó cậu đã nhớ ân tình của cô, vì có quan hệ với cô mà cậu được cả nhà khen ngợi. Chắc vì thế mà nếu không trả lễ thì khiến cậu không thoải mái nên mới xóa bài viết về cô của mọi người trên Tieba nhỉ?

Tống Ỷ Thi đang nghĩ ngợi, thì cô gái ở phía đối diện lại lạnh lùng nói: “Nếu mày như vậy thì cũng không sao. Nhưng mày lấy đâu ra can đảm mà lại động đến hội trưởng Thẩm vậy hả? Mày muốn chọc tức Mạc Tiếu Phàm sao? “

A?

Cô có chọc tức Mạc Tiếu Phàm hả?

Tống Ỷ Thi liếm môi, có chút bối rối.

Nữ sinh đối diện nhìn hành động của cô, nhất thời nổi giận: “Chính là vẻ ngoài của mày mới có thể dụ người ta... Tao mặc kệ mấy người lớp số ba nghĩ gì về mày, dù sao thì lớp số chín bọn tao cũng không nhìn được. Tao chỉ là giúp bọn họ dạy dỗ lại mày, cho mày biết Trung học Hãn Hải là nơi nào.”

Tống Ỷ Thi đang định mở miệng dùng lý lẽ thuyết phục người nọ, nhưng khi liếc mắt ra ngoài, cô chỉ thoáng thấy có người đang đứng ở cửa.

Chàng trai lặng lẽ đứng đó không hề phát ra tiếng động, dáng người cậu cao lớn, có thể chắn hết ánh sáng ở cửa. Đôi mắt phượng của cậu sắc bén, ánh lên một tia lạnh lẽo.

Cả người như là tà thần.

...Là Ung Dương!

Trông cô bây giờ có yếu ớt và đáng thương không? Có phải bây giờ toàn thân cô toát ra tín hiệu cầu cứu không?

Tống Ỷ Thi giật mình một cái. Nghĩ xem việc Ung Dương đã yêu nữ chính trong nguyên tác khi đó như thế nào nhỉ? Chính là nhìn thấy bộ dáng nữ chính bê bết máu, nằm trước đầu xe, trông thật đáng thương và bất lực...

Tống Ỷ Thi lập tức nuốt lời thuyết phục vào bụng.

Thuyết phục cái khỉ gió!

Hôm nay cô sẽ là người vừa xấu xa lại bạo lực!

Nghĩ đến những giọt mồ hôi cô đã đổ trên sân vận động ngày hôm nay, Tống Ỷ Thi cảm thấy mình đã có thêm một chút sức lực.

Cô cong môi và đứng dậy.

Cô gái đối diện khịt mũi nói: “Làm sao vậy? Muốn chạy hả? Mày sợ hả? Sợ thì nên học hành cho tốt vào, để tao nói cho mày biết...”

Cô gái chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy Tống Ỷ Thi đang đứng trên ghế khiến cô lập tức cao hơn họ rất nhiều, chỉ xét về góc nhìn đã áp đảo họ rồi.

Cô gái kia sửng sốt.

Tống Ỷ Thi đã suy nghĩ một lúc. Không, vẫn không đủ cao.

Cô lại bước lên bàn, lấy hết sức lực và leo lên.

Hầy. Với cơ thể này thì leo lên bàn đã đủ mệt rồi.

Tống Ỷ Thi nín thở hít một hơi, sau đó cao giọng, dùng giọng nói hung ác nhất trong đời hét lên: “Cậu có tin tôi vặn đầu cậu ra không!”

“...”

“???”

Cô gái đứng ngây người nhìn cô.

Điều này khác với những gì người khác nói!

Không phải Tống Ỷ Thi yếu đuối lắm sao?

Cô gái mở miệng, nhưng qua một lúc vẫn không thể thốt ra được từ gì.

Tống Ỷ Thi gầm lên, đột nhiên cảm thấy hô hấp trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, thậm chí bắp tay dường như cũng khỏe hơn.

Mặt cô xụ xuống, nhướng mày cố gắng làm ra vẻ hung ác hơn: “Cút ngay! Cậu đang chờ tôi đến văn đầu hả?”

Ung Dương đứng ở cửa, thu hết cảnh tượng này vào mắt.

Đôi lông mày xinh đẹp cau lại, đáy mắt sáng lên, khóe mắt liều mạng giương lên, gò má hơi sưng lên vì dùng sức, như thể viết trên mặt mấy chữ ‘Có thấy tôi dữ không?’

Đệt. Thật là dễ thương.

Cô gái cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau sự khiếp sợ, lắp bắp nói: “Tao... tao... mày... mày dám hả.” Cô gái giơ tay định tát cô.

Lông mày Ung Dương trầm xuống, sắc mặt tái nhợt: “Cô ấy nói cô mau cút ra ngoài, cô không nghe thấy à?”

Khi các cô gái nghe thấy giọng nói của cậu, cả đám run rẩy và cứng nhắc quay lại.

“Ung, Ung... Cậu Ung?”

Ung Dương âm trầm nhìn bọn họ, không nói gì nữa.

Bọn họ ngay cả giải thích cũng không dám, mà cũng không dám nhìn Ung Dương.

Ngay lập tức, thậm chí đầu óc của cả đám cũng bị đóng băng. Họ chưa bao giờ có xung đột với Ung Dương, nhưng họ đã thấy người khác có xung đột với Ung Dương trông như thế nào. Bọn họ không dám nghĩ nữa, vội vàng xoay người lao ra khỏi phòng học.

Ung Dương lại đột nhiên nói: “Đứng lại.”

Chân họ mềm nhũn phải đứng dựa vào tường.

“Mạc Tiếu Phàm kêu mấy người đến?”

“A, a, đúng thế…” Bọn họ trả lười, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Bọn họ không ngờ rằng Ung Dương sẽ đến lớp vào lúc này, họ đặc biệt chọn thời điểm này để lợi dụng lúc lớp ba không có ai ở phòng học ...

Thế nên tên của chị Mac, cũng nên được sử dụng vào thời điểm này, đúng không?

“Đi đi.” Ung Dương không thèm nhìn bọn họ.

Họ không dám ở lại lâu hơn, nhanh chóng chuồn đi.

Ung Dương ngước mắt lên và liếc nhìn Tống Ỷ Thi vẫn đang ngồi xổm trên bàn trong lớp.

Cô có dáng người mảnh khảnh, khi ngồi xổm trên bàn nhìn không quá áp đảo mà giống như một quả bóng. Cũng giống như một số động vật nhỏ.

Ung Dương nhìn sang chỗ khác, không nói lời nào mà đi đến chỗ ngồi của mình, cậu cúi người lấy trên bàn một thứ gì đó, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tống Ỷ Thi mơ hồ nhìn thấy đó là chìa khóa ô tô BMW.

Đúng là người có tiền sướng thật, giàu đến mức chìa khóa xe cũng có thể để quên ở trường.

Ung Dương lấy chìa khóa và rời đi, như thể cậu đặc biệt đến trường vào thời điểm này chỉ để lấy thứ này.

Tống Ỷ Thi thở phào nhẹ nhõm.

Hành động vừa rồi của cô không biết có đủ hung dữ không nhỉ?

Thoạt nhìn thì cô cũng không cần sự bảo vệ của bất kỳ ai, phải không?

Lớp học nhanh chóng vắng vẻ trở lại.

Tống Ỷ Thi di chuyển chậm rãi và cẩn thận xuống từ trên bàn học, đầu tiên bước xuống ghế dựa, sau đó từ ghế dựa bước xuống đất.

Ung Dương cũng không đi xa mà cậu đứng ở ngoài cửa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nghiêng người, thu vào trong mắt tử cử động của Tống Ỷ Thi.

Đệt.

Như này thậm chí trông cô còn dễ thương hơn.

Dễ thương đến mức khiến cậu đột nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch, ước gì có thể xông vào nhấc cô xuống... không, phải là ôm cô xuống. Vì cậu thấy cô rất cẩn thận và chậm chạp, như một con ốc sên vậy.

Sau khi Tống Ỷ Thi đi xuống, cô suy nghĩ một chút rồi lấy khăn giấy từ trên bàn ra, khom người lau ghế và bàn một cách chậm rãi, vô cùng cẩn thận.

Nhưng cô vẫn là không nhịn được buộc miệng: “Chết tiệt... đều là lỗi của bọn họ, không có việc gì lại tìm đến mình cơ chứ? Bàn ghế của mình còn phải tự mình lau... Mình thật là khổ quá mà.”

Sau khi trèo lên bàn học rồi phải quát tháo, xong xuôi cô còn phải tự mình lau bàn ghế.

Cảm xúc đang gào thét trong lồng ngực Ung Dương lại càng được lấp đầy.

Đệt. Thật sự rất rất rất đáng yêu!

Miệng nhỏ giọng oán giận cũng đều mẹ nó đáng yêu cực kỳ!

.