Cố Dạ Bạch biết cô đã hiểu lầm mọi chuyện, nếu bây giờ anh không lên tiếng giải thích thì việc hiểu lầm giữa hai người sẽ càng nghiềm trọng hơn.
Em nghe anh nói, từ trước đến giờ em không phải là thế thân của ai hết. Giữa anh và A Ninh là do anh nhận nhầm cô ấy là em. Triệu Y Vân em mới chính là người anh yêu từ trước đến bây giờ.A Ninh là anh nợ cô ấy nên chỉ muốn bù đắp phần nào cho cô ấy. Anh không nghĩ làm như vậy lại tổn thương đến em.Sau vụ tại nạn anh tưởng rằng cô ấy đã chết. Lần đầu anh nhìn thấy em làm phục vụ trong quán bra khi đó anh đã suýt nhận nhầm em và cô ấy. Nhưng khi nhìn kĩ lại thì em lại không giống, cô ấy có nốt ruồi son phía đuôi mắt nhưng em lại không có. Tính cách của em cũng khác biệt với cô ấy.Vì vậy anh đã cho người điều tra em khi đó mới nhận ra bao năm qua anh cứ nghĩ A Ninh chính là em hổi nhỏ mà anh đã gặp. Anh cứ nghĩ hai người có quan hệ máu mủ nhưng khi điều tra thì lại hoàn toàn không liền quan gì đến nhau. Trên thế giới này vẫn có chuyện người giống người xảy ra.Còn về đứa bé anh không hề có suy nghĩ muốn em phá bỏ. Nếu anh muốn làm như vậy thì tại sao ngay từ đầu anh không làm luôn ở trong bệnh viện mà lại đưa em về nhà để chăm sóc.Nghe những lời anh nói làm cô không khỏi bàng hoàng. Thì ra trước giờ cô hiểu lầm anh. Nếu cô hỏi anh rõ ràng ngay từ đầu thì mọi chuyện sẽ không diễn ra như bây giờ. Cô chỉ nghe từ một phía mà không suy xét kĩ mọi chuyện. Nhưng còn đoạn ghi âm mà A Ninh đưa cho cô nghe thì sao. Chẳng lẽ chính là giả mọi chuyện là một tay cô ta bày ra khiến cô hiểu lầm anh.
Cố Dạ Bạch bước nhanh tới kéo cô vào lòng. Anh ôm chặt lấy cô như sợ nếu buông ra thì cô sẽ đi mấy. Cô cảm thấy khó thở vội đưa tay đánh vào người anh mà nói:
Mau buông em ra, khó thở quá.Em sẽ không đi nữa chứ, không bỏ rơi anh nữa đúng không.Không đi nữa, mau buông em ra đi.Cố Dạ Bạch lúc này mới yên tâm mà buông cô ra. Anh nhìn cô khẽ cười nói:
- Về nhà thôi.
Sau chuyện này A Ninh cũng chủ động rời khỏi biệt thự. Cũng không biết cô ta đã đi đầu. Cô và anh lại trở về cuộc sống như trước. Cố Dạ Bạch chăm sóc cho cô từng li từng tí.
Từ khi biết cô mang thai anh cũng gắng nhịn mà không đụng vào cô. Nếu anh không nhịn được thì đều tự mình giải quyết.
Cố Dạ Bạch không muốn cô tiếp tục đi làm, nhưng cô lại cố chấp muốn đi. Nếu cứ ở nhà dưỡng thai suốt 9 tháng chắc cô không chịu nối mất.
Vậy là cô vẫn đi làm được anh chị đồng nghiệp chăm sóc từng chút một, không để cô làm những việc nặng nhọc.
Lục Lệ Thành cũng ưu ái không để cô đi sớm về muộn nữa. Thời gian cứ như vậy trôi qua đông sang thu rồi lại đến hè cho đến gần ngày dự sinh
Buổi sáng hôm đó thời tiết đã gần chuyển sang mùa hè. Lúc này cái thai của cô cũng đã được 8 tháng. Bụng to khiến cô đi lại khó khăn hơn.
Cố Dạ Bạch đã đi làm, anh hứa tối nay sẽ về sớm đưa cô ra ngoài hóng gió. Vì ở trong nhà nhiều khiến cô chán nản và cô đang thèm ăn đồ chua nên cô quyết định tự đi mua. Dù sao cửa hàng hoa quả cũng không xa lắm.
Cũng không biết cô bầu trai hay gái.
Mọi người thường nói bầu con trai sẽ thèm chua, còn bầu con gái sẽ thèm ngọt. Cô ngồi nghĩ nếu là con trai thì chắc thằng bé sẽ giống như anh. Rồi tưởng tượng về cuộc sống một nhà ba người khiến cô hạnh phúc.
Triệu Y Vần rời khỏi cửa hàng hoa quả, trên tay cô là một túi mận xanh và táo chua. Cô bước đi trên vỉa vẻ nhìn xuống chiếc bụng to mà khẽ xoa xoa.
Khi cô qua đường vì mải nghĩ về điều gì đó khiến cô lơ đếnh việc nhìn ngó trước sau. Một chiếc xe tải đang lao về phía cô với tốc độ khá nhanh.
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên, đến khi cô giật mình nhận ra thì đã quá muộn. Chiếc xe tải đâm trực diện vào người cô, khiến cô văng ra xa vài mét. Túi hoa quả mà cô cầm trên tay cũng bị văng tung toé khắp nơi.
Bụng cô truyền đến cảm giác đau đớn, máu ở hạ thân chảy ra. Bàn tay cô run rẩy sờ vào bùng miệng lẩm bẩm nói không thành tiếng:
- Con...con của tồi ...ai đó làm ơn cứu con tôi với...làm ơn...