Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, chẳng mấy chốc cô đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Dì Trương run rẩy đôi mắt đỏ hoe bấm số gọi cho anh.
Lúc này Cố Dạ Bạch đang trong cuộc họp. Điện thoại trên bàn reo lên tiếng chuông, hiển thị người gọi là dì
Trương. Cố Dạ Bạch bấm máy nghe, dì Trương ở bên kia run rẩy mà nói không thành lời:
- Dạ Bạch con bé xảy ra chuyện rồi, hiện tại đang trong phòng cấp cứu con đến mau đi.
Bàn tay anh cầm điện thoại cũng dần run lên, mặt anh tối sầm lại. Cố Dạ Bạch vội chạy ra khỏi phòng họp. Mọi người trong phòng họp nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cố Dạ Bạch lái xe lao nhanh trên đường, anh mặc kệ đèn đỏ mà lao qua. Tâm trạng anh bây giờ hoảng loạn. Chưa bao giờ anh lại sợ hãi như vậy.
Khi đến bệnh viện anh xuống xe hấp tập chạy vào trong. Chạy đến phòng cấp cứu nhìn thấy Chi Hạo, A Tư và mấy người kia đang ở đó.
Cố Dạ Bạch chạy nhanh đến nhìn mọi người gấp gáp nói:
- Cô ấy tại sao lại xảy ra chuyện ?
Mọi người nhìn anh im lặng, ánh mắt ai lấy đều thương tâm nhìn anh. Cố Dạ Bạch thấy mọi người không ai nói gì, anh bực tức mà quát lớn:
- Mấy người câm hết rồi sao.
Lúc này Chi Hạo nhìn anh, cô ấy cố gắng kìm nén cảm xúc đoạn nói:
- Y Vân bị một chiếc xe tải đâm trúng do bị mất lái khi đi ngang qua đường. Được người qua đường gọi xe cấp cứu hiện tại vẫn chưa biết tình hình của cô ấy thế nào.
Cố Dạ Bạch chết lặng, anh đứng bần thần tại chỗ. Cả người anh giống như đang rơi xuống vực sâu không đáy. Tin tức này khiến anh sốc không nói lên lời. Đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn vào cánh cửa cấp cứu đóng im lặng. Trong lòng anh cầu mong cô không làm sao.
Chờ đợi khoảng gần nửa giờ đồng hồ. Bên ngoài mọi người ai lấy cũng đều căng thẳng cầu mong mẹ con cô sẽ không sao. Lúc này một vị bác sĩ bước ra ngoài, thấy vậy mọi người đều tiến đến hỏi han tình hình của cô.
- Bác sĩ tình hình của cô ấy sao rồi.
Vị bác sĩ kia nhìn mọi người rồi lên tiếng nói:
- Ở đây vị nào tên Cố Dạ Bạch.
Cố Dạ Bạch tiến đến trước mặt vị bác sĩ kia. Ông ấy nhìn anh rồi khẽ thở dài nói:
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được đứa bé. Người mẹ đã đưa ra quyết định muốn cứu đứa bé.
Mọi người nghe xong nước mắt không kìm được nữa, A Tư khóc nấc lên thành tiếng. Cô ây không ngờ chỉ vừa mới hôm qua còn nói chuyện với cô nhưng hôm nay hai người đã cách xa mãi mãi. Chi Hạo mạnh mẽ hơn đôi chút cô ấy ôm lấy A Tư vào lòng an ủi.
Cố Dạ Bạch lắc đầu anh không tin chuyện này có thể xảy ra. Anh tức giận nắm lấy cổ áo của bác sĩ, đôi mắt đỏ ửng hẳn lên những tia máu tức giận nói:
- Các người lừa tôi đúng không, tại sao lại không cứu cô ấy chứ tại sao, tại sao.
Anh gầm lên trong tuyệt vọng, giống như một con thú bị nhổ nanh. Trái tim anh đau đớn vạn phần. Lâm Trình và
Tống Trình tiến lên muốn gỡ tay anh ra khỏi cổ áo của bác sĩ nhưng không được.
Vị bác sĩ kia chỉ biết đứng đó thở dài một hơi. Ông ấy nhìn anh đang mất bình tĩnh mà nói tiếp:
- Cô ấy nhờ tôi đưa cho cậu thứ này.
Dứt lời vị bác sĩ kia lấy trong túi áo ra một sợ dây chuyền. Đó chính là sợ dây chuyền mắt biếc mà khi đưa cô trở về chính tay anh đã đeo lên cổ cho cô. Nó tượng trưng cho sự sống.
Bàn tay anh run rẩy buông cổ áo của bác sĩ ra rồi cầm lấy sợ dây truyền trên tay ông ấy. Anh nhìn sợ dây truyền lấp lánh trên tay rồi ôm vào lòng từ từ gục xuống. Lâm Trình đưa tay đặt nhẹ lên vai anh nói lời an ủi:
- Lão đại xin anh đừng quá đau buồn, Y Vân không muốn nhìn thấy anh suy sụp như vậy.
Cố Dạ Bạch lúc này đâu còn tâm trạng để nghe những lời an ủi. Cả người anh giống như chết đi, trái tim anh như bị mũi giáo sắc nhọn xuyên thủng. Không còn cô thì anh tồn tại trên thể giới này làm gì.
Ngày đưa tiễn cô là một ngày mưa rào, mọi người đều khóc thương cho cô. Người dì ở quê nghe tin dữ từ cháu gái mình cũng sốc đến ngất lịm đi. Nhìn đứa bé đỏ hỏn vừa chào đời đã mất mẹ, chưa kịp cảm nhận hơi ấm từ mẹ thì đã phải xa mẹ mãi mãi.
Cố Dạ Bạch từ khi đưa cô về anh không rơi một giọt nước mắt nào. Anh bây giờ giống như một cái xác không hồn. Khi chiếc quan tài màu trắng hạ xuống dưới hố. Những xẻng đất dần lấp đi chiếc quan tài. Dì của cô gào khóc không thành lời ngất lịm lần nữa.
Những bông hoa cúc trắng được mọi người ném xuống bên dưới. Sau một lúc chiếc hố cũng được lấp đầy. Mọi người nhìn tấm bia mộ của cô lần cuối trong niềm thương tiếc rồi xoay người trở về.