Kể từ ngày chôn cất cô cũng đã trôi qua gần một tuần. Cố Dạ Bạch vẫn như vậy ngày đêm chìm trong men rượi.
Quần áo nhăn nhúm, râu tóc xồm xoàm mất đi khí chất lạnh lùng đạo mạo.
Mọi người hết lời an ủi động viên anh nhưng vẫn không thấm vào đâu. Nhìn thấy anh ngày này qua ngày khác ôm lấy tấm di ảnh của cô vào lòng. Thi thoảng nghe thấy tiếng anh nói chuyện một mình trong căn phòng ngủ của hai người.
Dì Trương nhìn thấy cảnh này đau lòng không thôi. Kể từ ngày mẹ anh mất đây là lần thứ hai bà ấy nhìn thấy anh đau khổ tiều tụy đến vậy.
Nhìn đứa bé nằm trong nôi nhắm mắt ngủ thiếp đi mà bà không ném nổi nước mắt. Chi Hạo cũng thường xuyên tới để chăm sóc cho đứa nhỏ phụ dì Trương.
Cô ấy nhìn anh dần thiếu đi ý trí, bộ dáng không thiết sống ngày ngày uống rượi đến xuất huyết dạ dày. Cô ấy không thể nhịn được nữa tức giận đi vào phòng kéo anh ra khỏi đó.
Cố Dạ Bạch không còn sức lực mặc kệ Chi Hạo kéo đi. Cô ấy đẩy anh vào phòng của đứa nhỏ, đưa tay chỉ vào đứa bé đang nằm trong nôi rồi nói:
- Cố Dạ Bạch tỉnh táo lại đi, anh cứ đau khổ như vậy thì làm được gì chứ. Còn đứa con của anh thì phải làm sao.
Nó đã mất mẹ rồi bây giờ anh muốn nó mất luôn đi người ba sao.
Y Vân muốn đứa nhỏ sống, muốn nó có thể nhìn thấy thế giới này. Anh muốn để cô ấy hi sinh uồng công sao. Cho dù anh không muốn sống thì cũng buộc phải sống. Sống thay phần của cô ấy và chăm sóc đứa con thay cô ấy.
Vừa dứt lời đứa bé trong nôi đang ngủ khóc ré lên. Chi Hạo giật mình vội bế đứa bé lên mà dỗ dành. Cố Dạ Bạch nhìn đứa bé nằm trong vòng tay của Chi Hạo bây giờ nước mắt anh lần đầu rơi xuống.
Anh đưa tay muốn bế đưa nhỏ, thấy vậy Chi Hạo cũng vội trao đứa nhỏ vào tay anh. Lần đầu tiên bế trẻ con nên anh có chút vụng về. Loay hoay một lúc cuối cùng anh cũng bế được.
Nhìn đứa nhỏ nằm ngoan ngủ trong lòng mình, Cố Dạ Bạch khẽ mỉm cười thẩm nói nhỏ:
- Ba xin lỗi, sau này ba sẽ chăm sóc cho con thật tốt.
Chi Hạo nhìn thấy anh cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại. Trong lòng cô ấy cũng vui lây. Đứa nhỏ được mọi người chăm sóc và lớn dần trong tình yêu thương của ba và mọi người.
4 năm sau.
- Lộ Lộ dì ở đây.
Một cậu nhóc bốn tuổi lạnh lợi đang chạy về phía A Tư. Thắng bé chạy tới nơi cất giọng non nớt nhìn A Tư nói:
- Hôm nay dì A Tư xinh đẹp muốn đưa con đi đâu chơi nào. Con sẽ xem xét xem có nên đi hay không.
Nhìn thằng bé đang tỏ ra dáng vẻ người lớn mà trầm ngâm suy tư cô ấy không khỏi bật cười. A Tư đưa tay lên nhéo má thằng bé rồi nói:
- Con lại học đâu cái bộ dáng ra vẻ này thế. Hôm nay dì sẽ đưa Lộ Lộ đến công viên giải trí chơi được không.
Thằng bé bộ dáng vui mừng gật đầu lia lịa. A Từ mở cửa xe cho thằng bé ngồi vào trong. Sau khi thắt dây an toàn cho thằng bé cô ấy mới yên tâm đóng cửa lại rồi đi nhanh sang ghế lái mở cửa ngồi vào trong.
Chiếc xe rời khỏi trường mẫu giáo. Mất khoảng 10 phút chiếc xe dừng lại trước cổng công viên. Lộ Lộ nhìn thấy công viên ở trước mắt mà không khỏi thích thú reo lên. Thằng bé cởi dây an toàn rồi mở cửa xe nhảy xuống. A Tư thấy vậy cũng vội nói :
- Ây chờ dì với.
Dứt lời cô cũng nhanh chóng mở cửa bước xuống đi đến chỗ thằng bé. A Tư nắm tay thằng bé đi đến cổng chào mua vé rồi cả hai cùng bước vào trong.
Lộ Lộ có vẻ rất vui khi đến nơi này. Thằng bé lâu rồi không được đến công viên. Cố Dạ Bạch đều bận việc ở công ty rất ít thời gian để đưa Lộ Lộ ra ngoài chơi.
Hôm nay cũng vậy Cố Dạ Bạch đã nhờ cô ấy đến đón thằng bé tan học vì còn có cuộc họp quan trọng. A Tư nhìn
Lộ Lộ đang chơi ở phía trước trong lòng chợt nhớ đến người bạn của mình.
Cũng đã bốn năm rồi Lộ Lộ cũng đã tròn bốn tuổi. Thằng bé có đôi mắt giống hệt cô. Mỗi lần nhìn vào mắt thằng bé Cố Dạ Bạch đều nhớ đến cô. Nỗi đau mất cô vẫn còn dai giẳng trong tim không dứt.
- Dì A Tư con muốn ăn kem.
Giọng nói của thằng bé kéo A Tư trở về thực tại. Cô ấy mỉm cười gật đầu đoạn nói:
- Được rồi, nhưng chỉ ăn một cây thôi nhé vì ăn nhiều sẽ bị sún răng đó.
Thằng bé vui vẻ gật gật đầu, A Tư nắm tay thằng bé đến một quầy kem gần đó. Sau khi thằng bé chọn vị kem mà mình thích. Trong khi chờ dì A Tư trả tiền thằng bé bỗng chốc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Giọng nói vui mừng phấn khởi của thằng bé reo lên:
- Mẹ ơi.